Kiều Âm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:47:22
Lượt xem: 204
Tống Chu chưa kịp đáp lời.
Tống Tử Hiên nghe hiểu được nửa câu, đã bật khóc thảm thiết: "Không... con không muốn rời xa mẹ..."
Tống Chu nghiến chặt hàm, siết răng: "Giang Âm, em!"
Bên ngoài có y tá gọi tên.
"Người nhà bệnh nhân Hứa Tâm có ở đây không? Bệnh nhân tỉnh rồi."
Tống Chu hít sâu một hơi, bế con trai lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài, để lại một câu lạnh lùng: "Đợi em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này."
Dáng vẻ vội vã rời đi của anh ta, chẳng khác nào đang chạy trốn.
7.
Tạ Thư Bạch bận rộn với việc khám bệnh, liền nhờ bảo mẫu đưa Lạc Lạc về nhà.
sau đó anh đích thân đưa tôi về phòng bệnh, rồi mới quay người bước ra ngoài.
Tôi vươn tay nắm lấy vạt áo trắng của Tạ Thư Bạch, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Đàn anh, em nghe thấy anh vừa gọi em là Âm Âm đấy."
Trong lòng tôi đã kìm nén cả buổi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trêu chọc.
Động tác của Tạ Thư Bạch khựng lại một chút.
Anh ấy khẽ kéo tay tôi xuống, rồi nhẹ nhàng đắp lại vào chăn.
Anh khẽ thở dài, rất khó nhận ra: "Nghỉ ngơi đi."
Cảm nhận được sự xa cách trong thái độ của anh ấy, tôi hơi thất vọng, buồn bã đáp lại: "Vâng."
Nhưng ngay sau đó, Tạ Thư Bạch xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi:
"Ngoan nào, để anh giải quyết xong công việc rồi sẽ lo thủ tục xuất viện cho em."
Anh ấy im lặng một lúc, rồi dịu dàng hỏi tôi: "Được không? Âm Âm."
8.
Tôi vội vàng làm thủ tục xuất viện ngay khi có thể.
Tạ Thư Bạch lái xe đưa tôi về nhà, còn giúp tôi mang hết đồ đạc lên lầu.
Anh ấy không cho tôi động tay vào việc gì, kéo một cái ghế nhỏ đến trước cửa rồi bảo tôi ngồi đó.
Tôi nhìn Tạ Thư Bạch xắn tay áo lên, đôi bàn tay đẹp đẽ thường cầm d.a.o phẫu thuật của bác sĩ giờ đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa cho tôi.
Sau khi xong xuôi, anh xách túi rác ra cửa, liếc mắt nhìn tôi: "Sao cứ nhìn anh chằm chằm thế?"
Tôi ngập ngừng, lí nhí nói: "Đàn anh, hôm nay anh có thể ở lại không?"
Có lẽ do tôi nói quá nhỏ, Tạ Thư Bạch cau mày, cúi người xuống hỏi lại: "Hả? Em nói gì?"
Đến nước này rồi, đều là người trưởng thành cả, có gì mà phải ngại chứ,
Triệu Âm! Cơ hội hiếm có như thế này phải biết nắm bắt. Tôi hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Đàn anh, em muốn ngủ với anh."
Nói xong, tôi không dám nhìn mặt Tạ Thư Bạch, chỉ chăm chú nhìn xuống đất, tim đập thình thịch.
Sự im lặng kéo dài.
Tạ Thư Bạch nhìn về phía ghế sô pha, nói: "Ngồi tạm trên ghế đi, anh xuống dưới vứt rác."
Lời anh nói như là từ chối thẳng thừng.
Tôi cúi đầu, lùi lại một bước.
hưng ngay sau đó, câu nói của Tạ Thư Bạch làm tôi xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh nói: "Anh đi mua bao rồi quay lại."
…
Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, tiếng nước rì rào chảy xuống không ngừng.
Tạ Thư Bạch giữ chặt lấy eo tôi, ép tôi vào tường, hôn lấy hôn để.
Bác sĩ Tạ cả ngày mặc áo blouse trắng, trông có vẻ gầy gò, nhưng khi tôi chạm vào làn da bên dưới lớp áo mỏng ấy, tôi có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh, nóng rực dưới tay tôi.
Những giọt nước đọng trên hàng mi dài và dày của Tạ Thư Bạch.
Anh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như ngọc lưu ly nhìn tôi đắm đuối.
Nước chảy từ gò má anh xuống, trượt theo n.g.ự.c tôi.
Tạ Thư Bạch cúi xuống hôn lấy giọt nước đó, rồi ngẩng đầu lên, lại hôn tôi.
Anh tách môi tôi ra, đưa giọt nước ấy từ đầu lưỡi của anh sang cho tôi.
Mắt tôi đỏ hoe, tay bám chặt lấy bờ vai rắn chắc của Tạ Thư Bạch, khẽ nức nở:
"Đàn anh... Em khó chịu quá..."
Ngoài cửa sổ, ánh đèn lập lòe, tiếng nước chảy bên tai nghe rõ ràng.
Tạ Thư Bạch nuốt khan, nắm lấy tay tôi, lực tay mạnh đến mức ngón tay anh trở nên trắng bệch.
Mồ hôi rịn ra trên sống mũi anh.
Giọng anh khàn đặc, hơi thở nóng hổi: "Xin lỗi, Âm Âm, ráng chịu một chút."
Giây tiếp theo, cơn đau lan ra như thể cơ thể tôi bị xé toạc. Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi hét lên: "Đàn anh…"
Tôi không kìm được mà ngửa người ra sau, lưng uốn cong, căng như một sợi dây cung bị kéo căng hết mức.
Tạ Thư Bạch cúi xuống hôn tôi, vừa hôn vừa nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng tôi.
"Xin lỗi.”
"Anh yêu em, Âm Âm."
9.
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tôi nhận được một cuộc gọi từ xa xôi. Giọng Tạ Thư Bạch bình tĩnh, như thể đang công bố một sự thật: "Triệu Âm, anh có bạn gái ở trường rồi."
Thực ra, anh ấy nói dối rất vụng về, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi lập tức nhận ra ý mà anh muốn truyền đạt.
Trong lòng tôi như có tiếng chuông vang vọng, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: "Chúc mừng anh, đàn anh."
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy não nề.
Không còn cách nào khác.
Lời từ chối thẳng thừng của đàn anh khiến tôi không thể tiếp tục đeo bám.
Có lẽ, duyên phận của tôi và Tạ Thư Bạch quá mỏng manh, chỉ có thể đến đây mà thôi.
…
Sau đó, tôi mua một bó hoa, trên đường từ nghĩa trang về nhà, bất ngờ bị một chiếc Maserati lao vụt qua đ.â.m trúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kieu-am-blyc/chuong-3.html.]
Mảnh kính vỡ văng tung tóe.
Tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, tôi được một người tốt bụng đi sau đó đưa đến bệnh viện.
Người tốt bụng đó chính là Tống Chu.
Anh ta rất áy náy khi thông báo với tôi rằng khu vực bên cạnh nghĩa trang không có camera giám sát, không thể tìm ra chiếc xe gây tai nạn.
Nhưng anh hứa sẽ chăm sóc tôi cho đến khi tôi bình phục.
Tống Chu có vẻ ngoài rất nổi bật, là thiếu gia của nhà họ Tống, anh chăm sóc tôi chu đáo từng li từng tí.
Thậm chí sau khi có kết quả chẩn đoán từ bác sĩ, anh ta thông báo rằng cổ tay tôi bị mảnh kính cứa trúng, tổn thương gân và sẽ không thể cầm d.a.o phẫu thuật nữa.
Tống Chu cũng ở bên cạnh tôi, ân cần ôm tôi vào lòng, vỗ về đầu tôi: "Không sao đâu, em sẽ ổn thôi."
Có lẽ là do cảm giác hồi hộp khi đối diện với hiểm nguy, hoặc là do hiệu ứng chuyển giao tình cảm.
Ở thời điểm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, tôi gặp được Tống Chu. Tôi không thể không yêu anh ta.
Dù Tống Chu ban đầu đã từ chối tôi, nhưng vào ngày tôi xuất viện, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Khi đến gặp tôi, anh đã say mèm.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, rồi cuối cùng anh hôn tôi: "Triệu Âm, anh muốn cưới em."
Đó là một đêm hỗn loạn, Tống Chu ôm tôi, nhưng miệng lại gọi tên người khác.
Sau này, tôi mới biết, Tống Chu có một mối tình thanh mai trúc mã, tên là Hứa Tâm, kéo dài nhiều năm.
Vì lỡ mang thai, đám cưới của chúng tôi diễn ra gấp rút. Nhưng gia đình nhà Tống không thích tôi, nên sau khi tôi sinh ra Tống Tử Hiên không lâu, họ viện cớ tôi sức khỏe không tốt, mang thằng bé rời khỏi tôi.
Cuối cùng, Tống Chu cũng nhận ra mình đã mất lý trí, những việc đã làm thật điên rồ.
Anh ta bắt đầu tìm mọi cách để cắt đứt mọi liên hệ với tôi, vì vậy khi gia đình nhà Tồn đưa Tống Tử Hiên đi, anh không hề phản đối, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Được."
Từ đó trở đi, tình yêu của tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
10.
Tôi tỉnh dậy thì thấy Tạ Thư Bạch đang dịu dàng ôm tôi trong lòng.
Mở mắt ra, tôi vô thức rơi nước mắt: "Đàn anh, em đã có một cơn ác mộng."
Tạ Thư Bạch cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Có khó chịu không?"
Tôi nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Em quên rồi."
Tôi rúc vào lòng anh, nắm chặt viền áo của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Đàn anh, trong sáu năm qua, anh có từng yêu ai không?"
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tạ Thư Bạch ngẩn người một lúc, rồi hôn lên mũi tôi.
Sau một lát, anh mới thành thật trả lời:
"Không có. Lúc đó, thầy hướng dẫn rất nghiêm khắc, cả ngày chỉ lo lắng xem anh có tốt nghiệp được không. Gia đình có chuyện, nhưng anh không thể gom đủ tiền mua vé máy bay về nước.”
"Lúc đó, anh sống trong sự m.ô.n.g lung, không biết tương lai sẽ ra sao. Trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, anh thực sự không dám kéo người khác xuống cùng."
Có lẽ những ký ức khó khăn đó đã trở thành quá khứ, nên Tạ Thư Bạch mới có thể thừa nhận một cách bình thản như vậy.
Tôi áp đầu vào n.g.ự.c anh, nước mắt thấm ướt vạt áo của anh, làm mờ mọi thứ trước mắt.
Tôi nghĩ, những năm tháng ở Manchester của Tạ Thư Bạch chắc chắn không hề dễ dàng. Chúng đã mài mòn một chàng trai đầy nhiệt huyết thành một người không còn góc cạnh.
Anh ngay cả từ chối cũng không dám nói thẳng, mà phải bịa ra một lý do nhẹ nhàng hơn.
Định mệnh thật đáng ghét, một bàn tay vô hình xô đẩy cuộc sống của chúng tôi đảo lộn, cuốn chúng tôi vào vòng đời đầy bão tố và thương tích.
Sự bùng nổ và điên cuồng của tuổi trẻ cuối cùng lại trở thành những sai lầm và vết thương trong cuộc đời.
Cuối cùng, chỉ có thể thở dài nhẹ nhàng rằng duyên phận chỉ đến đây mà thôi.
Duyên phận chỉ đến đây.
Duyên phận chỉ đến đây.
Điều đó thật vớ vẩn!
Tôi nắm chặt cổ áo của Tạ Thư Bạch, buộc anh phải cúi xuống.
Tôi tức giận hôn lên môi anh, cắn chặt môi anh, và gặm lấy cằm anh.
Tạ Thư Bạch có chút bất ngờ, môi anh bị tôi cắn trúng, chảy máu.
Nhưng anh không phản kháng, chỉ để tôi như một con thú điên cuồng gặm nhấm anh.
Tôi ngồi trên người Tạ Thư Bạch, nắm chặt cổ áo của anh, tức giận nói: "Tạ Thư Bạch! Từ nay không được phép trốn tránh nữa, nghe thấy chưa?"
Tạ Thư Bạch nhìn tôi, ánh mắt mềm mại, anh ngẩng đầu hôn tôi.
Giọng anh như đang cười: "Tuân lệnh"
11.
Tạ Thư Bạch đã xin nghỉ dài hạn ở bệnh viện.
Tôi và anh ấy ở bên nhau suốt ngày, điên cuồng và mãnh liệt, như thể muốn bù đắp cho sáu năm đã bỏ lỡ.
Tạ Thư Bạch không còn là một chàng trai trẻ đầy hăm hở, nhưng khi đã nếm trải vị ngon của cuộc sống, anh ấy cũng trở nên rất thích thú.
Dù bên trong anh là một người cực kỳ dịu dàng, nhưng ở một số khoảnh khắc, anh lại rất mạnh mẽ, với một sở thích kỳ quặc là giữ chặt lấy hông tôi, không cho tôi trốn thoát.
Tôi bị dằn vặt đến mức không chịu nổi, đôi mắt đỏ hoe, không thể kiềm chế được mà hôn lên môi anh, van nài: "Đàn anh... nhẹ tay chút..."
Âm thanh nước chảy dài và dính liền.
Tạ Thư Bạch ôm chặt tôi, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng động tác của anh không hề ngừng lại.
Khi nói chuyện, lồng n.g.ự.c anh rung lên, những cảm giác tê dại từ đỉnh đầu lan tỏa đến từng đầu ngón chân.
"Âm Âm, ngoan nào.”
"Em là cô gái tuyệt vời nhất, em có thể làm hết, đúng chứ?"
Tôi nức nở khóc, đầu óc như bị nhồi thành một đống hỗn độn: "Tạ Thư Bạch... đàn anh..."
Cổ tôi vô thức ngửa ra, để lộ cái cổ mảnh mai, nơi yếu ớt nhất của con người.
Tạ Thư Bạch như một con trăn đang săn mồi.
Anh vòng tay, quây chặt lấy con mồi của mình, không để lối thoát.
Tôi gần như cảm thấy khó thở.
Anh cúi xuống, cắn vào cổ tôi.
Thân thể quấn chặt, tiếng gừ gừ từ cổ họng không thể kìm chế phát ra.
Trước mắt tôi lóe lên một ánh sáng trắng, ý thức tôi như bị hút vào hư không.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận Tạ Thư Bạch hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng thì thầm: "Âm Âm, đừng rời xa anh."