Kiều Kiều Công Chúa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:35:00
Lượt xem: 297
3
Câu nói của Chử Lăng Thần cứ văng vẳng trong đầu, suốt đêm ta không ngủ được, đến sáng sớm thì nghe thấy tiếng hô hoán bên ngoài.
Ta có chút ngạc nhiên, sớm như vậy ai dám quấy nhiễu giấc mộng của ta?
"Đã làm công chúa thức giấc rồi sao?"
Thanh Hoan vén màn bước vào, đưa cho ta chén trà thanh mát.
Ta súc miệng, hỏi:
"Là ai to gan dám ồn ào trước điện của bản công chúa?"
"Thưa công chúa, là phu nhân Lương quốc công phủ, bà ấy đã quỳ ngoài điện nửa canh giờ, nói là muốn thay con trai nhận tội. Nô tỳ vô dụng, không thể đuổi bà ấy đi, làm kinh động đến công chúa."
"Không liên quan đến ngươi."
Ta lắc đầu, phu nhân Lương phủ có thể đến tận nội viện hoàng cung, e rằng đã được phụ hoàng đồng ý. Xem ra, phụ hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định tứ hôn.
"Nếu bà ấy muốn quỳ thì cứ để bà ấy quỳ, những kẻ nô tài thái giám đến xem náo nhiệt cũng không cần xua đuổi. Nếu có thể lan đến tai Lương Văn Chi thì càng tốt, để hắn thấy hậu quả của cái gọi là thanh cao và chân tình của hắn."
"Vâng."
Ta không ngủ lại được nữa, sau khi thay y phục và dùng bữa sáng xong, ta mới dẫn Thanh Hoan chậm rãi bước ra cửa điện.
"Chà, đây chẳng phải là phu nhân Lương quốc công sao. Chỉ là xin được một thánh chỉ tứ hôn cho Thế tử, phu nhân cần gì phải đến tạ ơn sớm như vậy, chờ mấy ngày rồi mời bổn công chúa đến uống rượu mừng cũng được mà!"
Lương phu nhân đã quỳ lâu, sắc mặt vốn đã không tốt, nghe vậy, chút sắc hồng còn sót lại trên gương mặt cũng biến mất sạch.
"Công chúa thứ tội, thần phụ tự biết tiểu nhi còn trẻ nông nổi, không biết trời cao đất dày, nên đã đắc tội với công chúa. Công chúa chịu gả là phúc ba đời của Lương phủ, là lỗi của tiểu nhi khi có tư tình với tỳ nữ của công chúa. Nhưng chuyện đã rồi, mong công chúa tha thứ, thần phụ cam đoan sẽ không có lần sau."
Bà ta tỏ vẻ khiêm nhường đến mức thấp nhất.
Ta nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Hôm qua Thế tử mang người về phủ, phu nhân không nhìn thấy thánh chỉ tứ hôn sao?"
Lương phu nhân mồ hôi đổ trên trán, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử.
"Phu nhân, thật ra bổn công chúa cũng không muốn gả vào Lương quốc công phủ, chỉ là ý phụ hoàng khó từ chối. Nay Thế tử hành động như vậy, lại hợp ý ta, hắn cũng có được người trong lòng, đây là đôi bên cùng có lợi, phu nhân nên vui mừng cho Thế tử mới phải.
"Hơn nữa, phu nhân cũng đã nói là hạ giá, nhờ vào thân phận của ta để nâng đỡ phủ Quốc công, phụ hoàng nể tình cũ, nhưng Thế tử chưa chắc đã nghĩ như vậy. Thế tử còn trẻ, tài năng xuất chúng, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi không ngớt, dù không có bổn công chúa, hắn chắc chắn vẫn có thể duy trì được vinh quang cho phủ Quốc công. Phu nhân có gì phải lo lắng chứ!"
Nhất Phiến Băng Tâm
Lương phu nhân nghẹn lời, suýt ngất xỉu tại chỗ.
Tâm tư của thiên tử ai ai cũng hiểu, nhưng dám nói ra thẳng thừng, có lẽ ta là người đầu tiên.
"Công chúa, nhưng Tiểu Thiện chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể làm chính thê của Thế tử?"
"Thì ra Quốc công phu nhân lại chê nàng ấy xuất thân thấp kém. Nàng ấy dù là tỳ nữ, nhưng lại là tỳ nữ hầu cận của bản cung, hơn nữa còn có tình cảm sâu nặng với Thế tử. Thế tử thì cao ngạo, không để ý đến môn đăng hộ đối, phu nhân lo lắng làm gì? Huống hồ hai người họ yêu nhau như vậy, không chừng phu nhân còn sớm được bồng cháu, hưởng lạc thú gia đình, chẳng phải vui sao?"
Lương phu nhân định nói thêm gì đó, ta liền lạnh mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kieu-kieu-cong-chua/chuong-3.html.]
"Ngày hôm qua, nếu trên thánh chỉ ghi tên bản công chúa, Lương phủ là trèo cao; nay đổi thành Tiểu Thiện, thì là Lương phủ bị kẻ khác trèo cao. Khi Lương quốc công còn sống, ông ấy luôn nói rằng cao thấp không phân biệt, vậy mà phu nhân lại có lòng phân biệt cao thấp thế này, chẳng phải là trái với tâm nguyện của ông ấy sao? Nếu để phụ hoàng biết chuyện, e rằng người sẽ không vui đâu."
"Công chúa…"
Lương phu nhân trông như sắp khóc, vừa thốt ra hai chữ đã bị Lương Văn Chi vội vã đến chắn trước mặt.
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy phẫn nộ:
"Thứ gì ép buộc sẽ không bao giờ ngọt, ta và Tiểu Thiện yêu nhau sâu nặng, ta đã hứa với nàng ấy rằng ngoài nàng ra, ta sẽ không cưới ai khác. Công chúa nếu có điều gì bất mãn, xin hãy trách ta, đừng làm khó mẫu thân ta!"
Sau lưng Lương Văn Chi là Vương đại giám, người luôn theo phụ hoàng. Ông ta vừa đến nơi, chưa kịp thở đã nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ta cười khẽ, nhìn về phía sau lưng Lương Văn Chi:
"Lương phu nhân đã nghe rõ chưa? Thứ gì ép buộc sẽ không ngọt."
Lương phu nhân nghe xong, mắt trợn trừng rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta thở dài một hơi, có con như thế, mẹ làm sao không phiền não cho được!
Đó là bị tức giận mà ngất.
Nhưng rõ ràng Lương Văn Chi không nghĩ vậy, hắn cho rằng ta chính là người khiến Lương phu nhân ngất xỉu.
"Dù công chúa cao quý, nhưng mẫu thân ta tuổi cao sức yếu, làm sao công chúa có thể để bà ấy quỳ lâu như vậy!"
Ta nhướn mày:
"Ngươi đang trách tội bản công chúa sao?"
"Thần không dám."
"Đã dám từ hôn ngay giữa Kim Điện, chút việc nhỏ này có gì mà không dám nhận?"
Ta nhìn hắn với vẻ châm biếm, giọng lạnh lùng:
"Người trong cung chứng kiến rất đông, Thế tử không ngại thì cứ đi hỏi thăm xem Lương phu nhân và bản công chúa đã nói gì. Bản công chúa đâu phải người chịu oan uổng, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta. Lương phu nhân đã cao tuổi, không thể quỳ lâu, bản công chúa chẳng muốn làm khó bà ta. Nhưng ngươi xúc phạm bản công chúa, không thể không phạt. Ngươi còn trẻ khỏe, quỳ ở đây hai canh giờ chắc cũng không sao, tiện thể nghe thử xem bản công chúa đã làm khó phu nhân của ngươi thế nào."
Dù không cam lòng, Lương Văn Chi vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Vương đại giám, đưa Lương phu nhân về phủ cẩn thận, mời thêm ngự y đến khám bệnh. Gia đình thật bất hạnh khi sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch, bà ấy cũng thật đáng thương."
Vương đại giám run rẩy đáp lời.
Lương Văn Chi nghiến răng quỳ xuống, ta nghi ngờ rằng nếu không phải ta là công chúa, hắn đã nhảy lên đánh ta từ lâu.
Tiếc thay, bản công chúa là quý nhân, nên hắn đành phải nhịn.
Ta kéo Thanh Hoan đi dạo một vòng qua nơi các hoàng tử để chọn một thái tử thích hợp, trước khi rời đi vẫn không quên nhắc nhở Lương Văn Chi một câu.
"Lương thế tử, cái đầu là vật quý giá, nhưng không thể để ở nhà mãi được, thỉnh thoảng nên mang ra ngoài dùng một chút, để khỏi biến thành trò cười."
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt đỏ au của hắn, ta phất tay áo, quay người rời đi mà không cần một lời cảm ơn.
Quả thật ta là một tiểu tiên nữ vừa đẹp vừa nhân từ!