Kim Châu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:18:52
Lượt xem: 231
Ta bước ra khỏi quầy hàng và nhìn quanh nhưng không thấy gì bất thường.
Nhưng ta biết rằng trong số họ nhất định phải có người hộ tống Thừa Diễn.
"Thừa Diễn, con mau kêu người đưa con tới đây mau đưa con trở về đi."
Nghe vậy, Lý Thừa Diễn không có phản ứng mà nhìn cái bụng hơi nhô lên của ta.
Một lúc sau, sắc mặt nó không còn vẻ kiêu ngạo nữa mà trở nên tái nhợt.
Lý Thừa Diễn từ nhỏ đã thông minh, hiếm khi có tính trẻ con như vậy.
Ta nhìn thấy nó bĩu môi, tiến tới nắm lấy tay áo ta mà khóc: "Mẫu thân...đi với con..."
Kể từ khi được đi học lớp vỡ lòng, nó biết ta có địa vị thấp nên không bao giờ gọi ta là mẫu thân nữa mà hầu hết thời gian đều gọi ta bằng tên.
Ta đã từng rất buồn vì điều này, nhưng bây giờ, khi nó hét lớn như vậy, ta lại cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Lý Thừa Diễn nhìn thấy vậy, nó càng khóc thảm thiết, liều mạng muốn kéo ta đi.
Đúng lúc ta bước hụt một cái.
Một đôi bàn tay to lớn đột nhiên ôm lấy eo ta.
“Nương tử, tiểu tử này từ đâu tới? Ta nhìn nó đã thấy ghét, muốn ăn nó!"
Nghe giọng nói rõ ràng không vui này khiến ta đau đầu.
Quay người lại đã thấy đôi mắt của Bạch Tranh hơi nheo lại, sắp chuyển sang màu xanh lục.
Bất cứ khi nào hắn thực sự tức giận, mắt sẽ chuyển sang màu xanh lục và tai dựng đứng lên.
Thiết Mộc Lan
Ta vội che đầu hắn, nhỏ giọng dỗ dành: “Ở đây có nhiều người, chàng không được phép biến hình… càng không được phép ăn thịt trẻ con!”
28
Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Lý Thời Hoằng.
Cũng không bao giờ ngờ rằng bọn ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.
So với một năm rưỡi trước, phong thái của hắn đã thêm vài phần lạnh lùng hơn.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta trong vòng tay của Bạch Tranh và hét tên ta từng chữ một: "Liễu! Kim! Châu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kim-chau/chuong-12.html.]
Từng lời nói đều lạnh lùng như thể ta đã làm điều gì có lỗi với hắn.
Ta còn chưa kịp nói gì thì Bạch Tranh đã lên tiếng trước, khẽ nhướng mày nói: “Sao ngươi dám gọi nương tử của ta?”
Lý Thời Hoằng nghe vậy, bất giác thân thể trở nên chao đảo, có chút khó tin nhìn ta:
"...Nàng kết hôn rồi sao?"
Ta gật đầu: “Ngươi có thể mang Thừa Diễn về cung, không cần quay lại nữa.”
Thừa Diễn ở bên cạnh nghe được lời này, còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt, vội vàng kéo tay áo Lý Thời Hoằng: “Phụ thân, con muốn Liễu Kim Châu. Chẳng phải người đã nói mẫu thân sẽ sống cùng chúng ta trong tương lai hay sao?"
Lý Thời Hoằng không để ý đến nó, nhưng hơi siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Kim Châu, nếu hôm nay ta nhất định phải đưa nàng đi thì sao?"
Bạch Tranh nhất thời tức giận: "Ngươi dám?"
Lời còn chưa dứt, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm yếu ớt.
Ta biết chính hắn là người có ý định g.i.ế.c người nên đã tạo ra lời cảnh cáo bằng sấm sét.
Ta nhanh chóng đẩy hắn về phía sau cửa hàng, sau đó không hề né tránh ánh mắt lạnh lùng phía sau mà kiễng chân lên hôn lên má Bạch Tranh.
Ta thấp giọng nói: “Để thiếp đi nói chuyện với hắn. Chàng đừng sử dụng phép thuật. Thiếp không muốn chàng lại trở thành một con cáo cháy, thiếp sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Cuối cùng Bạch Tranh cũng thỏa hiệp, bình tĩnh lại một chút: “Chỉ nửa giờ thôi nhé!”
Nếu nửa giờ sau hắn không rời đi, Bạch Tranh sẽ g.i.ế.c hắn.
29
Cách quán hoành thánh không xa là nhà hàng Xuân Phong, nhà hàng ngon nhất ở trấn Mười Dặm.
Lúc này đã là buổi trưa, nhưng cửa lầu Xuân Phong lại đóng chặt.
Những binh lính riêng và mật vệ do Lý Thời Hoằng chỉ huy đứng gác ở tầng một, ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Và phòng riêng tư nhất nằm ở trên tầng hai.
Lý Thời Hoằng vẫn bình thường ngồi đối diện với ta.
Ngăn cách bởi giữa chúng ta là một chiếc bàn tròn bằng gỗ đàn hương chứa đầy những sơn hào hải vị.
Hắn cầm một miếng bánh khắc hình hoa dâm bụt đặt trước mặt ta: “Kim Châu, lần này ta đến tìm nàng còn dẫn theo đầu bếp Trương. Nàng vốn thích đồ ăn của ông ấy nhất, đặc biệt là bánh hoa dâm bụt này. Mau thử xem."