Ký Chủ, Xin Nghe Theo Chỉ Thị - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:44:39
Lượt xem: 822
Đây là tình tiết quan trọng nhất của toàn bộ câu chuyện, cũng sắp đến hồi kết.
Tư Thành khoanh tay nhìn tôi: "Bây giờ Yến Nam Châu đối xử với cô cũng tốt, còn muốn g.i.ế.c hắn nữa không? Hắn làm hoàng đế thì cô chính là hoàng hậu đấy!"
Tôi khịt mũi coi thường: "Hắn làm hoàng đế rồi, với cái bản tính của hắn, sớm muộn gì tôi cũng thành người vợ bị bỏ rơi. Chậc, vẫn là nên xử lý hắn, không g.i.ế.c được thì cũng không thể để hắn làm hoàng đế."
Có lẽ là ta ảo giác.
Khóe miệng Tư Thành hơi nhếch lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ.
?
Tôi đột nhiên nhận ra.
Nếu Yến Nam Châu lên ngôi hoàng đế, cốt truyện kết thúc, thì tôi và Tư Thành, ai có điểm tích lũy cao hơn mới có thể quay về hiện thực.
Còn tôi... đổi cốt truyện hai lần, điểm tích lũy về không rồi.
Anan
Tư Thành thì vẫn chưa dùng đến điểm nào.
Chết tiệt! Thằng nhóc này thật thâm sâu!
Tôi nhìn Tư Thành với ánh mắt phức tạp: "Anh... muốn trở về hiện thực?"
Tư Thành nhướn mày nhìn tôi: "Cũng có một chút, dù sao tôi cũng mới hai mươi lăm tuổi, vẫn muốn quay về cưới vợ mà."
"Anh về là muốn cưới vợ luôn hả?"
"Cái gì mà luôn? Đây là mơ ước cả đời của tôi đấy được không!"
"Thế anh ở đây cũng có thể cưới mà?"
"Không có tiền thì ai thèm lấy tôi?"
"Tôi."
...
Nói xong cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Không khí nhất thời im lặng.
Tôi chỉ vào Yến Nam Châu đang nằm trên mặt đất: "Chờ giải quyết hắn xong đã."
Sau đó lại bổ sung một câu: "Anh không ngại lấy người đã từng kết hôn chứ?"
Tư Thành im lặng một lúc lâu, tôi bình tĩnh lại cũng cảm thấy mình quá nực cười, Tư Thành có quyền quay về hiện thực.
Tôi không nên can thiệp vào suy nghĩ của anh ta.
Bầu không khí có chút ngại ngùng, tôi cau mày đang định nói gì đó.
Tư Thành đột nhiên phát ra mệnh lệnh trong đầu tôi: "Cười một cái."
Hả?
Đối diện Tư Thành đang nhìn tôi một cách thích thú.
Nhưng điểm tích lũy dễ kiếm thế này không lấy thì phí.
Tôi liền nhếch mép cười gượng gạo với anh ta, cuối cùng vẫn thấy buồn cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chỉ nghe thấy thông báo: Hoàn thành mệnh lệnh, điểm tích lũy cộng 1000.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-chu-xin-nghe-theo-chi-thi/chuong-8.html.]
?
Đây là Tư Thành tự tặng đấy à.
Anh ta nhướng mày với tôi: "Đã nhận sính lễ rồi, thì không được nuốt lời đâu đấy."
15.
Nhà dưới đã tìm xong rồi.
Kế hoạch g.i.ế.c chồng của tôi cũng được đưa vào lịch trình.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn cố gắng cười nói vui vẻ với Yến Nam Châu, khiến hắn ngày càng tin tưởng tôi hơn.
Cuối cùng cũng đến năm mới.
Yến Nam Châu đặc biệt sai người đưa quần áo mới cho tôi, nghe nói loại vải này ngay cả trong cung cũng không có mấy tấm.
Các nha hoàn đối với tôi hết sức ân cần, còn tôi chỉ muốn nhanh chóng chuồn đi cho rồi.
Buổi tối trên đường phố Kinh thành người người chen chúc, chiêng trống vang trời, những người bán hàng rong bày hàng từ đầu đường đến cuối phố, ai ai cũng đang đón mừng năm mới.
Yến Nam Châu cho các nha hoàn và thị vệ lui xuống, dẫn tôi đi dạo trên phố.
Hắn đột nhiên hỏi tôi: "Yên nhi, nàng có muốn làm hoàng hậu không?"
Trời ơi! Anh trai, anh diễn cũng không thèm diễn luôn à?
Tôi giả vờ kinh ngạc: "Thiếp không có ý với hoàng đế đương triều."
Hắn cười nắm lấy tay tôi: "Nếu... ta là hoàng đế thì sao?"
Đó là điều không thể.
Nhưng lúc này Yến Nam Châu đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Dù sao, dưới lớp hoa phục của hắn là áo giáp.
Chín mươi phần trăm những người bán hàng rong đều là thân binh của hắn.
Dưới lớp phấn son trang điểm kia là đao kiếm.
Còn màn biểu diễn phun lửa đang diễn ra ở cổng cung, chính là đang chờ thời cơ để b.ắ.n tín hiệu.
Chỉ cần Yến Nam Châu đi đến đó hô lên một tiếng.
Nhưng Tư Thành vẫn chưa xuất hiện, điều đó có nghĩa là, bên phía hoàng đế vẫn chưa chuẩn bị xong.
Để câu giờ, tôi ôm n.g.ự.c ngã vào lòng Yến Nam Châu.
Hắn lộ vẻ lo lắng: "Nàng làm sao vậy?"
Tôi ho khan vài tiếng: "E là vết thương do trúng đao lần trước vẫn chưa lành hẳn, Vương gia, đi chậm một chút được không?"
Hắn do dự vài giây, rồi vẫn gật đầu.
Vì vậy, tôi kéo hắn đi từ từ.
Đi một lúc lại phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cuối cùng Yến Nam Châu cũng không đợi được nữa: "Yên nhi, ta cho người đưa nàng về phủ nhé."
Tôi liếc mắt thấy Tư Thành xuất hiện trên mái nhà, ra hiệu với tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, vận động gân cốt: "Đột nhiên thiếp thấy khỏe rồi, đi thôi!"