Kỹ nữ hoàn lương - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:12:49
Lượt xem: 545
"Liễu Hữu, ta đói."
Ta nhướng mày nói: "Tiện nữ mang đồ ăn đến rồi."
Quý Lệ Hân chỉ cười nói: “Không phải là hoàn lương rồi sao, sao còn một tiếng tiện nữ, hai tiếng tiện nữ”
Ta bắt chước nụ cười của hắn và cắn môi dưới: "Ngài không giống tiện nữ, ngài có nhiều tiền, tiện nữ nguyện ý hầu hạ ngài."
Quý Lệ Hân không khỏi nghiến răng: "Tham tiền."
Ta nhét cái đùi gà vào miệng Quý Lệ Hân: "Ngài thì sao, đã nói là xóa nợ, sao còn tìm tiện nữ?”
"Dư tình chưa hết."
"Có cái rắm!” Ta chỉ vào Quý Lệ Hân: "Ngài chọc vào ai? Mau ăn đi”
Quý Lệ Hân mím môi, chậm rãi. Trong con ngươi cũng có hào quang, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Nàng đừng hỏi, đây không phải là điều nàng nên hỏi."
Ta nói: "Ngài cho tiện nữ bao nhiêu?"
Hắn nhìn ta với ánh mắt bất lực: "Tại sao nàng luôn luôn tham tiền như vậy?"
Ta đã nói sự thật mà ai cũng nghĩ đến: "Tiền đáng tin cậy hơn con người."
Quý Lệ Hân không thể nói nữa, một hồi lâu, rốt cục ăn uống no đủ, nhàn nhã giơ ngón tay: "Một trăm hai mươi ngày, chăm sóc ta thật tốt."
Điều đó không phải đơn giản sao?
Sau khi ta đun thuốc, Quý Lệ Hân cau mày, bát thuốc chảy xuống cổ họng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Đắng quá, Liễu Hữu."
Ta bóp cằm Quý Lệ Hân và đổ thuốc vào, sau đó là kẹo trái cây. Giờ đây hắn hoàn toàn yếu ớt, chân tay mềm nhũn và phó mặc cho ta. Hắn chỉ sử dụng đôi mắt để trì hoãn ta hết lần này đến lần khác.
"Nàng trước kia dịu dàng hơn bây giờ nhiều."
Ta mặt không biểu cảm: “Tiện nữ chỉ giả vờ thôi.”
Kỷ Lệ Hận không nói nên lời: "Ta còn tưởng rằng nàng thật lòng thích ta."
"Ngài cho tiện nữ rất nhiều tiền."
Quý Lệ Hân không thể nói nữa, nghiến răng cười, giống như muốn đánh ta một trận.
Vào ban đêm, ta lại bắt đầu xay đậu, Quý Lệ Hân ngồi trên bao tải. Vì không quen nên cứ mỗi bước đi con lừa của ta lại nhìn hắn hai lần.
Quý Lệ Hân cũng rất thú vị, hắn dắt lừa đi dạo với một nắm cỏ khô như một con chó.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngước mắt lên nhìn ta: “Liễu Hữu, ta khát nước.”
Ta nhớ rằng Quý Lệ Hân thích uống trà Phổ Nhĩ, nhưng ở đây không có. Tốt nhất, ta cho hắn một ít nước đường, Quý Lệ Hân uống nước đường như thể miệng được bôi mật ong.
Hắn nhìn ta với ánh mắt dịu dàng: "Nếu nàng sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ sẽ như thế này."
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Hẳn là ngài xuống xay đậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-nu-hoan-luong/7.html.]
Quý Lệ Hân căm hận nói: "Nàng ngược đãi bệnh nhân, nhưng ta thuê nàng một trăm hai mươi ngày, nàng lại để ta xay đậu?"
Ta xòe tay: “Tiền đâu?”
Quý Lệ Hân nói rằng bây giờ không có tiền: "Chờ ta hai ngày."
Ta biết, nam nhân này cho dù nợ tiền cũng là vẻ mặt hợp tình hợp lý.
***
Trong số khách hàng của ta có một vị khách thường xuyên của Lãm Nguyệt Lâu, hắn luôn lợi dụng chiếm tiện nghi của ta. Đáng tiếc trong túi không có đồng nào, chỉ có thể híp mắt thưởng thức. Sau khi ta hoàn lương, hắn đến mua đậu phụ của ta mỗi ngày.
Hôm nay, hắn lại đứng trước quầy hàng của ta: "Tiểu cô nương, đi đến nhà ta nào."
Ta ngẩng đầu lên thì thấy hắn vẫn luôn như vậy, ăn mặc như một thư sinh và toát ra khí chất thư sinh yếu đuối.
Ta nghe nói rằng hắn là một tài năng.
Ta nói : "Lý công tử hình như là tú tài?"
Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực: "Đúng vậy, tú tài trong kỳ thi mùa thu năm trước."
"Sách đã đi vào dạ dày con c..hó rồi sao?"
“Ngươi nói cái gì?” Hắn hoài nghi nhìn ta: “Ngươi nói cái gì!”
"Ta nói ngươi xem sách thánh hiền, không có tiến bộ, mỗi ngày đều hỏi người khác giao dịch xác thịt, ngươi có bệnh sao!"
Hắn tức giận đến mức ném hết tiền trong túi ra trước mặt ta.
"Ngươi là kỹ nữ, sao lại khoe khoang như vậy? Ba mươi lượng bạc chắc đủ mua ngươi qua đêm!"
Ngay khi ta định xắn tay áo và đánh một trận với hắn, một con d.a.o làm bếp đập vào chiếc thớt trước mặt ta.
Quý Lệ Hận sắc mặt ủ rũ, lộ ra một ngụm hàm răng trắng noãn.
"Cút."
Hắn chỉ vào Quý Lệ Hân: "Ngươi là ai!"
"Ta là tướng công của nàng ấy, ngươi có phản đối gì không? Nếu gặp lại, ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y ngươi!"
Những lời này vừa nói ra, hắn sợ tới mức cứng đờ người, trước khi đi còn không quên thu lại ba mươi lượng. Hắn còn buông lời: "Ha ha, ngươi gả cho một chiếc giày hỏng, ngươi có gì mà kiêu ngạo!"
Chuyện đó đã phá hỏng công việc kinh doanh của ta vào sáng sớm và khiến những người xung quanh chỉ chỏ vào ta.
Quý Lệ Hân nhìn ta với ánh mắt u ám, hắn không còn khí chất bá đạo như thường ngày mà có chút nhân từ.
"Liễu Hữu, sao nàng không khóc?"
Khóc có ích gì.
Ta có chút thất thần: "Hắn nói đúng, thiếp mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp khách."
Quý Lệ Hân chạm vào đuôi mắt ta, ngón tay hắn thật ấm áp. Xoa những vết chai mỏng trên đầu ngón tay khiến đuôi mắt cay cay, ta thực sự muốn khóc.
"Nhưng Liễu Hữu, đó không phải là lỗi của nàng."
Hắn nói: “Họ đáng khinh chứ không phải nàng”.