Kỹ nữ hoàn lương - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:15:30
Lượt xem: 461
6
Quý Lệ Hân sống với ta gần hai tháng, từ tháng 7 đến tháng 9. Hắn đưa y phục. Ta không thể chịu được khi những chiếc lá chuyển sang màu vàng.
Quý Lệ Hân rất kén chọn, chỉ muốn mặc lụa và gấm, ăn món sơn hào hải vị. Nếu không có vết sẹo trên bụng, nhìn thế nào cũng không giống như bị đuổi g.i.ế.t.
"Khi nào ngài đi, tiện nữ sắp hết tiền rồi."
Hắn dựa vào giường, đôi mắt dài nhỏ nheo lại. Vạt áo rộng mở, sáng sủa đến bắt mắt..
"Chưa biết."
Đôi tay xương xẩu đưa tới nắm vuốt tóc ta: "Nàng thật ngọt ngào, ta không muốn rời đi."
Lòng bàn tay ta ngửa lên: “Tiền đâu?”
"Ngày mai ta đưa cho nàng.” Kỷ Lệ Hận nhắm mắt lại: "Đi mua cho ta một bình rượu, ta muốn hoa văn cổ."
Một cái bóng vụt qua bên ngoài cửa sổ. Có lẽ là có người đến gặp Quý Lệ Hận, không tiện xuất hiện nên đã đuổi ta đi.
Vì lý do này, ta đã đi mua rượu và lang thang bên ngoài một lúc lâu, nhưng nam nhân đó vẫn chưa rời đi khi ta quay lại.
Ta lén nhìn, nam nhân mặc y phục đen giống như người đã giám sát ta lần trước. Lần này, hắn đã quỳ xuống một cách cung kính và nhận tội với Quý Lệ Hân.
"Thế tử, đã xử lý sạch sẽ thích khách. Bên kia tra ra được, là do Nhị phu nhân làm."
Giọng nói của Quý Lệ Hân rất bình tĩnh, như thể vấn đề sống c.h.ế.t chẳng là gì trong mắt hắn.
"Ta đã sống sót?"
"Vâng."
"Phụ thân vẫn còn chờ ta trở về kết hôn sao?"
Người áo đen tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu thật sâu.
“Thưa thế tử, đúng vậy."
Có một tiếng động lớn, có lẽ là do Quý Lệ Hân đã ném cuốn sách lên bàn của ta. Sau đó có tiếng sột soạt, có lẽ Quý Lệ Hân đang sắp xếp y phục của mình.
"Vậy thì trở về đi, nếu không trở về ngôi vị thế tử này nên nhường cho đệ đệ ta làm."
"Khi nào chúng ta sẽ lên đường?"
"Ngày mai."
Ta thở phào nhẹ nhõm, chắc là mai cầm được tiền rồi.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, Quý Lệ Hân mỉm cười nhìn ta.
"Nghe trộm à."
Ta cúi đầu: "Thưa thế tử gia, tiện nữ cái gì cũng không biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-nu-hoan-luong/8.html.]
Quý Lệ Hân cười khổ, vươn tay vuốt tóc ta: "Đi với ta, Liễu Hữu."
"Tại sao?"
Ta đứng thẳng dậy, Quý Lệ Hân cao hơn ta rất nhiều, ta luôn ngước lên khi nhìn hắn.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên khuôn mặt Quý Lệ Hân, và đôi đồng tử sẫm màu của hắn tràn ngập ánh sáng vàng. Có vẻ gì đó trìu mến, như thể trong đôi mắt ấy lúc này chỉ có hình bóng của ta.
Ta đột nhiên dừng lại và nhận ra rằng sự khác biệt giữa ta và Quý Lệ Hân có lẽ là sự khác biệt giữa mây trời trên cao và bùn sình dưới ruộng.
Sau đó, khi hắn nhìn ta, hắn là một thế tử đang nhìn một thường dân, hay một Quý Lệ Hân đơn giản đang nhìn Liễu Hữu. Ta không biết, cũng như ta không biết tình cảm của nam nhân có thể kéo dài bao lâu.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mắt không lừa được người, thích một người thì không thể rời xa. Dù có ra đi, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để quay lại, nhưng tình yêu thì khó có thể bền vững mãi mãi. Sẽ có ngày nhan sắc phai tàn, đến lúc đó ta lấy gì mà tranh với người khác.
Ta trở nên buồn bã, giống như vô số gợn sóng trong một mặt hồ phẳng lặng. Từng lớp, từng vòng, khiến cả người khó chịu.
Ta nhìn Quý Lệ Hân, hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của ta với sự tập trung cao độ.
"Tiện nữ chỉ yêu tiền."
Quý Lệ Hân mím môi dưới: "Ta biết, nàng luôn yêu tiền."
"Vậy ngài sẽ không yêu tiện nữ?"
Quý Lệ Hân sửng sốt một lúc, hắn từ từ đứng thẳng dậy. Mái tóc dài buông xuống đầu ngón tay êm mềm thơm hương tuyết liễu.
"Nhưng ta có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều bảo vật nàng chưa từng thấy qua, nàng không muốn xem sao?"
Oh, hắn đang cám dỗ ta.
Ta không ngu.
"Tiện nữ không may mắn với số tiền đó, tiện nữ chỉ muốn những gì thiếp xứng đáng có được. Ngài là thế tử gia, còn tiện nữ chỉ là kỹ nữ. Ngài chấp nhận tiện nữ, nhưng hoàng tộc có thể không như vậy. Kiếp sau tiện nữ không muốn vì quá khứ mà trở nên thận trọng, lại còn làm ra những mưu mô. Ngài biết mà, tiện nữ không thông minh cho lắm."
Quý Lệ Hân đột nhiên cười, và hắn đưa ta vào nhà.
"Ai nói nàng không thông minh? Nàng là người thông suốt nhất, Liễu Hữu."
Hắn cúi xuống, đôi mắt phản chiếu gương mặt cay đắng của ta. Rồi bờ môi mang theo vị đắng của nước thuốc phủ môi lên ta, lẫn với chút mặn chát của nước mắt.
Quý Lệ Hân nói: "Nếu ta kết hôn với nàng thì sao?"
Vị mặn trong miệng càng thêm nặng: "Ngài đã có hôn sự rồi, còn ta, không làm tiểu thiếp”
Một nữ tử không tốt nói mình không làm tiểu thiếp, thật là khẩu khí. Nhưng Quý Lệ Hân gật đầu.
"Nàng vốn không nên làm tiểu thiếp."
Quý Lệ Hân nói: "Trước đây ta không biết yêu là gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta nghĩ ta đã học được cách yêu nàng."
Ta nằm trên người hắn, mồ hôi nhễ nhại: "Cái gì?"