Kỹ nữ hoàn lương - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:15:59
Lượt xem: 562
Quý Lệ Hân cắn xương quai xanh của ta: “Ta sẽ cho nàng thật nhiều tiền, để nàng không phải lo lắng về tương lai.”
Cuối cùng hắn thở dài: "Quay về với ta đi, Liễu Hữu."
Ta vẫn từ chối và đứng dậy khỏi giường. Ngồi thẫn thờ trước gương, ta nhớ ra Quý Lệ Hân có lẽ rời đi rất sớm vào ngày mai, hắn có một cái miệng sắc bén, nhưng hắn lại thích uống sữa đậu nành mà ta xay.
Vì vậy, ta nghĩ đến việc đi đến nhà kho để xay một ít đậu, Quý Lệ Hân vẫn im lặng, hắn biết mình không thể thuyết phục được ta.
Ta mở cửa và giật mình bởi cái bóng cuộn tròn bên cạnh. Người đó lên tiếng, nghẹn ngào gọi ta là tỷ tỷ.
Ta nói với chính mình, đó thực sự là Phù Dung.
Muội ấy đứng dậy, bụng ưỡn ra phía trước, trông như mang thai năm, sáu tháng.
"Tỷ tỷ, Liễu Tùy An đuổi muội đi."
Ta nhìn muội ấy, đôi mắt ta đỏ và sưng lên vì khóc, có một vết tát trên mặt.
“Sớm đã nói với muội rồi, dùng tiền để đổi lấy bình yên sao muội không làm?"
Phù Dung lắc đầu: “Đại phu nhân đã cướp hết của mồi môn đi.”
Ta nhướng mày, dám cướp của hồi môn, mai ta phải đến nhà hắn chửi từ đầu đường. Ta cũng phải cho hàng xóm trong khu phố biết Liễu Tùy An vô liêm sỉ như thế nào, hắn có thể đuổi tiểu thiếp đang mang thai ra ngoài. Hắn cũng thèm muốn của hồi môn của người khác.
Ta rất tức giận nhưng Phù Dung quá đáng thương nên ta phải để cho muội ấy vào trước.
Thật may là Quý Lệ Hân đã mặc y phục vào, Phù Dung đi theo ta và rụt rè chào hắn.
Ta đến gặp Quý Lệ Hân để thảo luận.
“Ca ca à, ngài có thể rời đi không, nếu không muội muội ta không có chỗ nào ngủ."
Kỷ Lệ Hận trợn tròn mắt, "Vừa rồi nàng gọi ta là ca ca."
Ta vẫn luôn không biết xấu hổ, "Ca ca à, anh mau đi đi."
Quý Lệ Hân nghẹn ngào, nhưng cũng thỏa hiệp: "Ta sẽ ở trong nhà phụ và rời đi khi gà gáy."
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ky-nu-hoan-luong/9.html.]
Ta làm theo lời hắn và đỡ Phù Dung vào phòng sau. Phù Dung lúc này mới ngăn nước mắt, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ và Quý công tử thế nào rồi?"
Ta trải ga giường: "Ừ."
Phù Dung lại hỏi: “Tỷ tỷ, hắn có từng nói sẽ lấy tỷ không?”
"Không được, hắn là người quyền quý, tỷ leo lên không được."
“Nhưng tỷ à, tỷ định như vậy cả đời sao?” Phù Dung ôm bụng đứng sau lưng ta: “Tỷ hầu hạ hắn đã lâu, đến mọt danh phận cũng không có?"
"Muội thì sao, muội có danh phận sao, hài tử cũng cũng có rồi, nửa đêm còn bị đuổi ra ngoài, muội cam tâm sao?"
Phù Dung cắn môi: "Muội không cam lòng, vào Lãm Nguyệt lâu là đời này không ra được sao? Dựa vào cái gì khiến người ta ghét bỏ, khi muội gả cho Liễu Tùy An thân thể vẫn trong sạch!"
Ta nổi giận: “Tỷ đã sớm nói với muội, chờ chúng ta tự chuộc thân, đổi chỗ khác bắt đầu lại từ đầu. Đến lúc đó tỷ sẽ giúp muội tìm một người tốt, muội lại không tin. Nhất định phải gả cho Liễu Tùy An kia, hiện giờ hối hận thì có ích gì? Chuyện đến như thế, tỷ có thể làm sao bây giờ!"
Phù Dung mặt đầy nước mắt, âm lượng cũng cao lên: "Muội không cam lòng, muội không cần cả đời làm hạ nhân." Muội có cái gì sai, từ nhỏ tỷ đã coi muội như nô tỳ, nếu muội trở thành “thủ bài” sẽ không biến thành như vậy!"
Ta không khỏi cười lạnh: "Như thế nào, muội cảm thấy trở thành “thủ bài”, dựa vào tướng mạo của muội liền có quyền lựa chọn. Trong ngàn vạn người luôn có thể có lang quân như ý à! Mẹ k..iếp! tỷ hao hết tâm tư che chở muội, muội thật muốn đi làm kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người kia!"
Phù Dung không nói lời nào, chỉ lạnh mặt, không ngừng lẩm bẩm ta không cam lòng.
"Vậy Liễu Tùy An không phải cũng là do muội ngàn chọn vạn tuyển sao?"
Muội ấy ngẩng đầu sững sờ nhìn ta.
"Trâm cài tóc của muội cho ai xem, phấn son của muội bôi cho ai xem? Muội làm nô tỳ của tỷ không phải ló mặt lên tiền sảnh, sao tỷ để Quý Lệ Hân nhìn thấy muội không son phấn?"
"Tỷ không ra ngoài thì muội không lên tiền sảnh. Tỷ vừa ra khỏi cửa muội liền hoàn toàn thay đổi nằm trong n.g.ự.c Liễu Tùy An, hắn không phải là muội chọn trong ngàn vạn người sao? Bây giờ hối hận, không cam lòng?"
"Muội muốn làm người cao quý, bên ngoài kia chính là Thế tử gia, là Vương gia sau này. Đến thuộc quốc của hắn, muội sẽ có thể được làm Hoàng hậu nương nương, xem muội đấu lại hay không đấu lại được những khuê nữ danh môn kia."
Biết ta tức giận, Phù Dung bất lực, muội ấy ôm bụng để an ủi ta.
"Tỷ tỷ đừng tức giận, muội không phải cố ý."
Ta nhìn muội ấy và biết rằng ta đã khắc khe với muội ấy từ nhỏ. Nhưng làm sao ta có thể không có làm thế, Lãm Nguyệt lâu là nơi nào chứ? Tính tình mềm nhũn một chút sẽ bị khi dễ c..hết. Trừ một số ít ân khách, còn có bao nhiêu người tốt trong Lãm Nguyệt lâu? Ta không hung dữ, làm sao có thể giấu muội ấy cho đến khi muội ấy mười sáu tuổi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺