Là Thẩm Ngữ, không phải Thẩm Ngữ - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-15 11:43:11
Lượt xem: 709
“Rất nhiều.” Thẩm Ngữ bị tôi chọc cười nói thêm: “Nhiều tiền hơn cả đời cô từng thấy.”
"Nghe có vẻ rất hấp dẫn."
Tôi xấu hổ cau mày, sau đó nhún vai với Thẩm Ngữ: “Nhưng đáng tiếc, trước sau như một là quy tắc cơ bản của việc đeo bám.”
Vẻ mặt Thẩm Ngữ không hề thay đổi, dường như cô ấy đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
"Là vậy sao…" cô ấy kéo dài giọng và liếc nhanh về phía sau tôi khi tôi không chú ý, rồi cô ấy chợt đến gần, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi khiến tôi rùng mình. Đầu ngón tay cô ấy móc vào ngón tay tôi.
“Vậy cô đã bao giờ nghĩ đến việc để người khác đeo bám mình chưa?”
Một giọng nói tươi cười vang lên bên tai tôi, giọng nói đó có vẻ trầm hơn trước rất nhiều. Tôi rất ngạc nhiên.
Trước khi tôi kịp phản ứng, người này lại quay đầu lại và lướt môi lên má tôi.
"Cô…"
"Kiều Ôn Bạch!"
Một giọng nói đang kiềm chế cơn thịnh nộ đột nhiên vang lên, là Cố Hoài Từ.
6
Khi nhìn thấy Cố Hoài Từ, Thẩm Ngữ càng cười càng vui vẻ hơn. Cô ấy bất mãn phàn nàn: "Không phải em bảo anh đợi em một lát sao? Sao đột nhiên lại đến đây?"
Cố Hoài Từ nghiêm túc nhìn tôi, hồi lâu sau mới quay đi. Hắn nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sợ tắc đường”.
"Được rồi." Thẩm Ngữ nhún vai, chấp nhận lời giải thích của Cố Hoài Từ.
Không ai nhắc đến tiếng gọi "Kiều Ôn Bạch" mất kiểm soát trước đó của Cố Hoài Từ. Hai người bọn họ cũng không ở lại quán trà sữa quá lâu.
Nhưng lúc rời đi, Thẩm Ngữ dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn tôi cười nói: “Nhân tiện, hai tuần nữa là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cô tới dự, cô sẽ đến phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/la-tham-ngu-khong-phai-tham-ngu/phan-4.html.]
Cô ấy vẫn giữ nụ cười đó, như thể chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối.
Và tôi thực sự không thể từ chối. Thế nên tôi vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y mình và gật đầu đồng ý.
Thẩm Ngữ hài lòng rời đi.
Cố Hoài Từ cố ý tụt lại phía sau mấy bước. Hắn đứng đó với vẻ mặt đáng sợ.
Trong ấn tượng của tôi, Cố Hoài Từ hiếm khi tức giận, hắn luôn không biểu lộ cảm xúc hay tức giận và gần như bình tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả khi đối mặt với tôi, Cố Hoài Từ vẫn tỏ ra thờ ơ trịch thượng.
"Tránh xa cô ấy ra."
Cố Hoài Từ ngước mắt lên, nhìn tôi với vẻ cảnh cáo: "Kiều Ôn Bạch, nếu em còn muốn tiếp tục mối quan hệ này thì hãy tránh xa cô ấy ra!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mọi người đều có thể nghe thấy sự bảo vệ của Thẩm Ngữ trong giọng điệu của Cố Hoài Từ.
Mặc dù từ lâu đã quen với thái độ của Cố Hoài Từ đối với mình, nhưng khi nghe những lời này, tôi vẫn không khỏi có chút buồn bực. Vì thế tôi gượng cười nói: “Em sẽ không làm tổn thương cô Thẩm.”
Cố Hoài Từ im lặng một lúc rồi đột nhiên cười lớn, với sự thờ ơ đầy mỉa mai, hắn nhẹ nhàng hỏi tôi: “Kiều Ôn Bạch, em nói lời này không cảm thấy áy náy sao?”
[Kiều Ôn Bạch, em làm điều này không cảm thấy áy náy sao?] Một giọng nói tương tự vang lên trong ký ức.
Tôi ngơ ngác nhìn Cố Hoài Từ, đột nhiên không nói nên lời.
7
Thực ra thái độ của Cố Hoài Từ đối với tôi ban đầu cũng không tệ đến thế.
Tôi đi theo Cố Hoài Từ, thỉnh thoảng nhận được vài lời khuyên nhủ nhẹ nhàng nhưng bất lực từ hắn: “Cô không cần phải lãng phí thời gian của mình với tôi.”
Mặc dù tôi chưa bao giờ lắng nghe, cho đến khi Cố Hoài Từ hiểu lầm rằng tôi đang bắt nạt người theo đuổi hắn.
Hắn bắt gặp tôi đang chặn một cô gái, trên cơ thể cô ta có nhiều vết bầm tím.
Rõ ràng có nhiều người khác đã bắt nạt cô ta, còn tôi chính là ân nhân đã đến cứu cô ta. Tôi giải thích với Cố Hoài Từ rằng tôi muốn cô gái đó giải thích cho tôi. Nhưng cô ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một chút rồi né tránh ánh mắt của tôi, núp sau lưng Cố Hoài Từ lặng lẽ nức nở.