Lạc Linh - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:17:06
Lượt xem: 2,303
10
Ba ngày sau, vào một buổi sáng nọ.
Một đôi vợ chồng tìm đến.
Bọn họ là cha mẹ ruột của Nguyệt Nhi, đến đón Nguyệt Nhi về.
Hai năm trước, vào một buổi sáng, ta nhặt được Nguyệt Nhi được bọc tã nằm trước cửa nhà.
Nó không phải con ruột của ta và Lâm Kỳ, nhưng chúng ta coi nó như ruột thịt của mình.
Bây giờ, đôi vợ chồng này quỳ trước mặt ta và Lâm Kỳ.
Mẹ của Nguyệt Nhi là Đinh thị ăn năn nói: "Lúc trước, cha của Nguyệt Nhi ham mê cờ bạc, không chỉ thua hết gia sản, còn nợ nần chồng chất. Chúng ta cũng là bị chủ nợ ép đến đường cùng, sợ bọn họ làm hại Nguyệt Nhi, nên mới nhẫn tâm vứt nó trước cửa nhà hai người."
Cha của Nguyệt Nhi chen vào: "Hai năm nay ta đã bỏ cờ bạc, làm thợ mộc trả hết nợ nần, bây giờ đến đón Nguyệt Nhi về, sau này nhất định sẽ không đánh bạc nữa."
Bọn họ vừa khóc vừa cầu xin chúng ta: "Xin hai người trả Nguyệt Nhi lại cho chúng ta đi!"
Ta và Lâm Kỳ tất nhiên là không nỡ xa Nguyệt Nhi, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của nó.
Lúc đầu, ta và Lâm Kỳ đều không đồng ý.
Nhưng bọn họ không rời đi, quỳ trước cửa nhà chúng ta ba ngày ba đêm.
Chúng ta không phải là không muốn trả Nguyệt Nhi lại cho bọn họ, mà là sợ cha của Nguyệt Nhi lại ngựa quen đường cũ.
Đến lúc đó nếu bọn họ lại vứt bỏ Nguyệt Nhi, nó chưa chắc đã gặp được người giống ta và Lâm Kỳ, coi nó như con ruột mà đối đãi.
Ta và Lâm Kỳ quyết định thử bọn họ một phen.
Ta lấy ra một túi vàng, nói với bọn họ: "Các ngươi muốn túi vàng này, hay là muốn Nguyệt Nhi?"
Túi vàng này đủ để người bình thường sống sung túc cả đời.
Bọn họ không chút do dự, đồng thanh nói: "Muốn Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi là con ruột của chúng ta, cho dù có bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không đổi!"
Ta và Lâm Kỳ suy nghĩ kỹ càng, nói với bọn họ: "Được rồi, xem ra các người đã thật lòng hối cải, vậy chúng ta sẽ trả Nguyệt Nhi lại cho các người."
Nhân lúc Lâm Kỳ và cha của Nguyệt Nhi thu dọn hành lý cho Nguyệt Nhi.
Ta gọi mẹ của Nguyệt Nhi sang một bên, nhét nửa túi vàng vào tay bà ấy.
"Mẹ của Nguyệt Nhi này, Nguyệt Nhi cũng coi như là con gái của ta và Lâm Kỳ, số vàng này người cầm lấy, đừng để cha của Nguyệt Nhi mang đi đánh bạc. Đây là tấm lòng của chúng ta dành cho Nguyệt Nhi, mong người đối xử tốt với con bé."
Mẹ của Nguyệt Nhi lau nước mắt, liên tục cảm tạ: "Cảm ơn ân nhân, Nguyệt Nhi là miếng thịt rơi xuống từ trên người ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nó."
Ta đứng ở cửa tiễn gia đình Nguyệt Nhi.
Lâm Kỳ tiễn bọn họ xuống núi, đợi bọn họ đi xa, ta mới trở về nhà.
Nỗi cô đơn dâng lên trong lòng, ta nhớ An Nhi.
Lần trước ta không theo nó hồi cung, chắc nó rất buồn phải không?
Đang lúc thất thần, phía sau có một thanh kiếm sắc bén kề vào cổ ta.
11
"Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời." Tên áo đen áp giải ta vào nhà.
Tâm trí ta nhanh chóng hoạt động, suy đoán lai lịch của đám người áo đen này.
Là Trạm Hiểu phái bọn họ đến áp giải ta hồi cung?
Hay là sát thủ do Tô Lăng Tuyết phái đến?
Hay là kẻ thù của Lâm Kỳ?
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu là Trạm Hiểu phái đến, trực tiếp trói ta mang đi là được, không cần thiết phải ép ta vào nhà.
Nếu là sát thủ của Tô Lăng Tuyết, chắc chắn sẽ trực tiếp lấy mạng ta.
Xem ra, đám người này tám chín phần mười là kẻ thù của Lâm Kỳ.
Ta hỏi: "Ai phái các ngươi đến?"
"Dám kết bái phu thê với đệ nhất cao thủ giang hồ, thì nên nghĩ đến ngày hôm nay." Tên áo đen cầm đầu nói xong, liền dùng vải nhét vào miệng ta.
"Chờ chút nữa, ta muốn để ngươi tận mắt chứng kiến, đệ nhất cao thủ - Kỳ Lâm, ch/3t như thế nào trong tay chúng ta!"
Kỳ Lâm là tên thật của Lâm Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lac-linh/chuong-4.html.]
Hắn là cao thủ đệ nhất giang hồ, sớm đã chán ghét c.h.é.m gi/3t.
Năm năm trước sau khi cứu ta, liền cùng ta quy ẩn sơn lâm.
Ta biết rõ quá khứ của hắn, cũng biết hắn có vô số kẻ thù.
Sống yên ổn năm năm, rốt cuộc kẻ thù cũng tìm đến.
Bên ngoài vang lên tiếng c.h.é.m gi/3t, là Lâm Kỳ đã trở về.
Lần này kẻ thù phái đến ba mươi hai sát thủ, đều là cao thủ có tiếng trên giang hồ.
Nếu là đơn đấu, không ai là đối thủ của Lâm Kỳ.
Nhưng ba mươi hai tên cao thủ đỉnh cấp cùng vây hãm tấn công, tình cảnh của Lâm Kỳ rất nguy hiểm.
Huống chi, ta còn đang nằm trong tay bọn họ.
Tim ta thắt lại, gần như có thể đoán được, trận chiến này chính là Hồng Môn Yến, rất khó toàn mạng lui thân.
Trên cửa sổ bằng vải thưa rất nhanh đã bị m.á.u tươi b.ắ.n đầy, kiếm sắc lóe lên, liên tục có người ngã xuống.
Bên ngoài vẫn còn tiếng c.h.é.m gi/3t, chứng tỏ người ngã xuống không phải Lâm Kỳ.
Mỗi khi có một người ngã xuống, trong lòng ta lại âm thầm đếm.
Đếm đến người thứ ba mươi mốt, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Lâm Kỳ đạp cửa xông vào, ta nhìn thấy trên người và mặt hắn đầy máu.
Hắn bị thương rất nặng, nhìn thấy ta bị tên áo đen khống chế, sát ý dâng trào trong mắt.
"Kỳ Lâm, biệt lai vô dạng." Tên áo đen cầm đầu dùng kiếm kề vào cổ ta, "Muốn người phụ nữ của ngươi sống, thì tự sát trước mặt ta đi!"
12
Tên áo đen tiếp tục nói: "Ta đếm đến ba, nếu thanh kiếm trong tay ngươi không cắt đứt cổ họng của chính mình, thì thanh kiếm trong tay ta sẽ c.h.é.m bay đầu nàng ta!"
Ta lắc đầu, muốn nói với Lâm Kỳ đừng quan tâm đến ta.
Nhưng miệng ta bị vải nhét chặt, không nói nên lời.
"Ba..." Lời nói của tên áo đen như quỷ đòi mạng, mỗi lần hắn đếm một tiếng, thanh kiếm trong tay lại kề sát cổ ta thêm một phần.
Cổ ta bị cứa một đường, m.á.u tươi rỉ ra.
Lâm Kỳ siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt nhuốm m.á.u nhìn ta đầy tình cảm, như đang từ biệt: "Lạc Nhi, cảm ơn nàng năm năm nay đã ở bên cạnh ta."
Không, không thể nào.
Lâm Kỳ, ta không cho phép chàng ch/3t!
"Hai..." Lời nói của tên áo đen như thúc giục, thanh kiếm trong tay lại kề sát cổ ta thêm một phần.
Lâm Kỳ vung kiếm, bay người c.h.é.m tới, một kiếm c.h.é.m đứt cánh tay của tên áo đen.
Tên áo đen ngã xuống đất.
Thanh kiếm kề trên cổ ta rơi xuống đất.
Toàn thân ta mềm nhũn, ngay sau đó, Lâm Kỳ đẩy ta ra khỏi cửa: "Lạc Nhi, mau chạy đi, đừng quay đầu lại!"
Hắn chặn cửa phòng, cùng tên áo đen bên trong giằng co.
Kiếm quang lóe lên, trong phòng truyền đến tiếng tên áo đen phun máu.
Hắn cười lớn: "Kỳ Lâm, chỉ cần ngươi có nhược điểm, thì sẽ không còn bất khả chiến bại nữa!"
Lại một kiếm c.h.é.m xuống, tên áo đen tắt thở.
Lòng bàn tay ta run rẩy, vừa rồi ta rất sợ người ch/3t là Lâm Kỳ.
Hắn đẩy cửa ra, vết thương rất nặng, m.á.u không ngừng trào ra từ miệng.
Ta đỏ hoe đôi mắt, đỡ lấy hắn, đi ra khỏi sân.
Đi đến trong rừng, vô số tên áo đen từ trong bóng tối đi ra, giương cung lắp tên nhắm vào ta và Lâm Kỳ.
Mắt ta tối sầm.
Lúc này số lượng cung tiễn thủ ít nhất cũng phải có đến trăm người.
Một giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến: "Kỳ Lâm, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi."