Lạc Linh - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:17:07
Lượt xem: 2,328
13
Trăm mũi tên cùng b.ắ.n ra.
Lâm Kỳ che chở ta trong lòng, lưng hắn bị b.ắ.n thành con nhím.
"Lâm Kỳ..."
Ta đỡ lấy hắn, khóc lớn.
Nhiều mũi tên đ.â.m vào người như vậy, chắc chắn hắn rất đau.
Lâm Kỳ giơ tay lau nước mắt cho ta, tay hắn run rẩy, dường như đã dùng hết sức lực: "Lạc Nhi, đừng khóc, ta không đau..."
Ta càng khóc đau lòng hơn, nước nước mắt như những hạt châu không ngừng rơi xuống, "Lâm Kỳ, ta không cho phép chàng ch/3t."
Trong đầu ta hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lâm Kỳ.
Sau khi ta bò ra từ biển lửa, nếu không phải hắn kịp thời đưa ta đi, thì đã bị sát thủ tìm thấy.
Hắn chữa thương cho ta, dùng loại thuốc mỡ tốt nhất giúp ta loại bỏ vết bỏng, chăm sóc ta từng li từng tí, để ta có thể lấy lại dũng khí sống tiếp.
Ta từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, Lâm Kỳ là người đối xử tốt với ta nhất trên đời này.
Máu từ trong miệng Lâm Kỳ càng lúc càng nhiều, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn: "Sinh lão bệnh tử, chỉ trách kiếp này của ta quá ngắn ngủi, không thể ở bên cạnh nàng trọn đời."
Đám cung tiễn thủ lại giương cung lắp tên nhắm vào ta, muốn diệt cỏ tận gốc.
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Tên lính canh trốn ở phía xa hô lớn: "Rút lui! Rút lui nhanh! Là cấm vệ quân!"
Đám cung tiễn thủ cất cung tên, nhanh chóng rút lui, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Chốc lát sau, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của cấm quân, chạy vào trong rừng.
Trạm Hiểu để thuộc hạ hộ tống An Nhi hồi cung trước, còn bản thân hắn thì quay lại.
Hắn bước xuống xe ngựa, lạnh lùng nhìn ta và Lâm Kỳ.
"Hu hu, Lâm Kỳ..." Ta và Lâm Kỳ mười ngón tay đan vào nhau, sợ rằng chỉ cần ta buông tay, hắn sẽ rời xa ta.
Lâm Kỳ dùng chút hơi tàn cuối cùng nói: "Nương tử, ta muốn nghe nàng gọi ta một tiếng phu quân..."
"Phu quân, phu quân..." Mỗi lần ta gọi một tiếng, sắc mặt Trạm Hiểu đứng ở phía xa lại u ám thêm vài phần.
"Ngoan, sau khi ta ch/3t, hãy hỏa táng thi th3 của ta."
"Ta biết nàng lo lắng cho An Nhi, nàng hãy theo Trạm Hiểu hồi cung, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ nàng chu toàn."
"Lời hứa của chúng ta, kiếp sau ta sẽ thực hiện..." Tay Lâm Kỳ buông thõng, chậm rãi nhắm mắt lại.
14
Ta ôm thi th3 Lâm Kỳ khóc rất lâu, Trạm Hiểu đứng một bên không nói.
Đợi đến khi ta khóc đến mức không còn chút sức lực nào, hắn mới bước đến, đưa cho ta một chiếc khăn tay: "Lau nước mắt đi."
Ta không nhận khăn tay, cũng đã không còn tâm trí đâu mà để ý xem mình khóc lóc thê thảm đến mức nào.
Trạm Hiểu thấy thế, liền cúi người, tự tay lau nước mắt cho ta.
Giọng điệu của hắn chua chát: "Kỳ Lâm là cao thủ đệ nhất giang hồ, kẻ thù khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng, có thể sống yên ổn năm năm, đã là phúc phận của hắn rồi."
Lâm Kỳ chưa từng gi3/t người vô tội, những người hắn gi/3t trước đây đều là kẻ ác.
Thì ra trừng ác dương thiện, cũng phải trả giá.
Ta buột miệng nói: "Giúp ta báo thù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lac-linh/chuong-5.html.]
Trạm Hiểu hỏi ngược lại: "Là giúp nàng báo thù, hay là giúp hắn báo thù?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Có gì khác nhau sao?"
"Có khác, nàng là nàng, hắn là hắn." Giọng điệu Trạm Hiểu dừng lại, "Hắn và trẫm có thù đoạt thê, trẫm sao có thể giúp hắn báo thù?"
Thù đoạt thê.
Vậy mà hắn có thể thốt ra bốn chữ này.
Ta chỉ là thế thân mà thôi, nếu không phải vì ngoài ý muốn mang thai An Nhi, thì ta và hắn sớm đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.
Thôi vậy, vốn dĩ ta cũng chỉ thuận miệng nói ra, không mong hắn sẽ giúp Lâm Kỳ báo thù.
Thù của Lâm Kỳ ta sẽ tự tay báo, thù của ta ta cũng sẽ tự tay báo.
Ta làm theo di ngôn của Lâm Kỳ, hỏa táng thi th3 của hắn.
Hắn có quá nhiều kẻ thù, sau khi ch/3t hỏa táng thành tro cốt còn có thể bảo toàn được, nếu như chôn cất, sẽ bị kẻ thù quật mồ, phơi thây.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dặn dò ta hỏa táng hắn.
Ta tự tay chôn cất y phục và di vật của Lâm Kỳ trong rừng, dựng bia mộ: Mộ phần của trượng phu Lâm Kỳ.
Hai chữ "trượng phu", đ.â.m vào mắt Trạm Hiểu.
Hắn càng thêm ghen tuông: "Giữa hai người, có ước định gì?"
15
Ta không muốn nói cho Trạm Hiểu biết ước định giữa ta và Lâm Kỳ: "Chuyện này không liên quan đến Người."
Giọng điệu xa cách pha chút cung kính của ta khiến hắn không vui.
Hắn đang kìm nén lửa giận: "Lạc Nhi, trẫm khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân chấp nhận việc nàng đã từng thành thân, nhưng không thể chấp nhận được việc vị trí của hắn trong lòng nàng, còn quan trọng hơn cả trẫm."
Ta cười khẩy: "Bệ hạ hà tất phải so đo với một người đã khuất?"
Trạm Hiểu cũng tự giễu: "Đúng vậy, hắn đã ch/3t rồi, trẫm so đo với hắn làm gì."
Hai người chúng ta im lặng nhìn nhau.
Chân ta tê cứng, ôm hũ tro cốt của Lâm Kỳ đứng dậy, đi về phía căn nhà gỗ.
"Lạc Nhi, theo trẫm hồi cung." Trạm Hiểu đuổi theo.
Lần trước hắn muốn ta theo hắn hồi cung, là dùng ngữ khí ra lệnh.
Lần này ôn hòa hơn rất nhiều.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thấy ta im lặng không nói, hắn dịu dàng dỗ: "Nàng muốn gì, trẫm đều đồng ý."
Ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Ta muốn Người ban ch/3t cho Tô Lăng Tuyết."
Phản ứng của hắn bình tĩnh hơn ta tưởng tượng, nhưng trả lời rất thận trọng: "Trẫm đáp ứng nàng, nhưng không phải bây giờ, đợi thời cơ chín muồi, trẫm tuyệt đối không nương tay."
Tô Lăng Tuyết hiện giờ đang là hoàng hậu, lại là hòn ngọc quý trên tay Tô thừa tướng, hai huynh trưởng của nàng đều đang trấn giữ biên cương.
Muốn động đến nàng ta thì dễ, nhưng muốn dọn dẹp hậu quả lại không dễ dàng gì, nói không chừng sẽ làm lung lay căn cơ của Đại Tấn.
Đạo lý này, ta hiểu.
Trạm Hiểu có thể đáp ứng ta, nói đến lúc thích hợp, tuyệt không nương tay, đã khiến ta rất bất ngờ rồi.
"Được, hi vọng bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh."
Ta đồng ý theo Trạm Hiểu hồi cung, Tô Lăng Tuyết biết được tin tức ta muốn hồi cung, liền nổi trận lôi đình.
Người đầu tiên nhận xui xẻo chính là Lan ma ma, nàng ta giáng một cái tát vào mặt Lan ma ma, mắng: "Lão già khốn kiếp, lúc trước nếu không phải ngươi tự ý thả nó đi, thì sao nó có thể sống đến ngày hôm nay?"
"Thật nực cười, hiện tại bản cung là đường đường là hoàng hậu, vậy mà phải tranh giành sủng ái với một đứa nha hoàn như nó."