Làm Chủ Vận Mệnh - Chapter 15-18
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:43:29
Lượt xem: 5,996
15
Mặc dù rất trong lòng nóng như lửa đốt nhưng tôi không thể hiện ra mặt.
Bởi vì cha mẹ tôi không biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này và nếu biểu hiện quá nghiêm trọng thì có thể sẽ đánh rắn động cỏ.
Mặc dù tôi cũng rất muốn bảo cha tôi đuổi ông ta.
Nhưng với tính tình của cha tôi, ông chắc chắn không thể làm được chuyện như vậy.
Trong khi nói chuyện, cha ruột của tôi nhìn về phía chúng tôi.
Trước kia ông ta nghiện rượu và bị mù một mắt sau khi uống rượu giả.
Con mắt duy nhất còn lại đang sáng lên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ra vẻ đại tiểu thư Chiết Giang lớn tiếng mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không làm việc chăm chỉ, tôi sẽ bảo cha tôi sa thải ông."
Vũ Khúc Đoạn Trường
Ông ta lập tức cúi đầu, tỏ vẻ bực bội.
Tôi lên lầu giao đồ ăn cho cha, cha đang gọi điện liên lạc với người mua.
Ngay khi nhìn thấy tôi đến, ông ấy lập tức đặt điện thoại xuống.
"Con gái ngoan của cha mang cơm tới cho cha rồi à."
Tôi làm nũng nói: "Cha, dạo này cha có thể bớt đi công tác được không? Con thậm chí không thể gặp cha."
Ông ấy vui vẻ nói: "Còn không phải vì muốn kiếm tiền hồi môn cho con sao?"
16
“Con không cần gì quá to lớn, chỉ muốn cần cha mẹ bình bình an an là tốt rồi.”
Bố tôi rất vui và chỉ vào hợp đồng trên bàn khoe:
"Tuần sau cha đi huyện Vĩnh Gia. Viên Viên, con có biết huyện Vĩnh Gia không?"
Sao tôi có thể không biết chứ?
Huyện Vĩnh Gia là quê hương của tôi.
Cũng chính là nơi cuộc đời của tôi bị hủy hoại ở kiếp trước.
Vậy nên đời này chỉ cần nghe ba chữ này thôi cũng đủ khiến tôi thấy ớn lạnh.
"Cha định làm gì ở đó?"
Cha tôi tự hào nói: "Đó là nơi đặt nhà máy mới. Với tư cách là giám đốc nhà máy, cha phải mau đến đó cắt ruy băng đi."
Vừa mới nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt:
"Giám đốc, tôi đến từ huyện Vĩnh Gia, không bằng tôi đi cũng nài, ở đó trời xa đất lạ, khó tránh khỏi nhiều chuyện bất tiện, tôi đi cùng ngài có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Người đứng ngoài cửa chính là người cha ruột mù lòa của tôi.
Cha tôi là người có trái tim nhân hậu nên đã lập tức đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-chu-van-menh/chapter-15-18.html.]
17
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng ông ấy vẫn cho rằng tôi mất bình tĩnh vì áp lực của kỳ thi.
"Viên Viên, đừng tùy hứng. Con còn nhớ trước đây cha và mẹ con chính là ở huyện Vĩnh Gia nhặt…”
Tôi ngắt lời ông ấy trước khi ông ấy kịp nói hết lời:
"Cha, sao cha cứ lôi chuyện ngày xưa ra thế? Con không thích nghe chuyện hồi nhỏ."
Sau đó, tôi giả vờ tức giận.
Ông ấy liền dỗ: "Được, được, cha không nói gì nữa."
Tối về nhà, vừa bước vào cửa, hai mắt tôi liền tối sầm.
Mẹ tôi đã đưa mẹ ruột tôi về.
Mẹ ruột khác với cha mù.
Chắc chắn bà ta đã nhận ra tôi ở cổng trường ngày hôm đó.
"Viên Viên, dạo này cha mẹ bận rộn với nhà máy nên đã thuê cho con một đầu bếp."
Nói xong lại vội vã chạy ra cửa.
Mẹ ruột mỉm cười hiền hậu.
Chỉ có tôi mới biết lòng dạ bà ta còn độc hơn rắn bọ cạp.
Đời trước bà nghe lời thầy bói nói, dùng liềm cào vào mặt tôi.
Sau khi tôi thoát kiếp này, em trai tôi lâm bệnh như thầy bói đã nói.
Đứa con trai này là cả quả tim của bà ta, mỗi lần có chút va chạm, bà ta lại cảm thấy đau đến muốn mạng.
Mà lúc này bà ta đứng trong bếp băm đồ ăn, nói không chừng còn đang tính kế g.i.ế.c tôi.
18
Quả nhiên, mẹ ruột của tôi liên tục kiểm tra tôi trong khi chúng tôi đang ăn.
"Viên Viên, dì nghe mẹ cháu nói rằng cháu học ở trường trung học số 1, điểm của cháu hẳn là tốt làm nhỉ?”
"Cũng bình thường ạ."
"Trong nhà toàn ảnh của cháu. Chắc hẳn cha mẹ cháu rất yêu quý cháu nhỉ. Nhưng dì thấy đó đều là ảnh từ khi sau sáu tuổi. Trước đó cháu không chụp ảnh à?"
Tôi nặng nề đặt đũa xuống.
"Dì ơi, dì chỉ là bảo mẫu mà mẹ con thuê về nấu ăn cho con thôi. Đừng tìm hiểu quá nhiều được không ạ?”
Bà ta lập tức xin lỗi và nói: "Dì không có ý đó.”
“Dì chỉ nghĩ rằng cuộc sống của cháu thật tốt, được đầu thai trong một gia đình tốt như vậy, không giống như đứa trẻ nhà dì mắc bệnh bạch cầu cấp tính, chỉ có thể đợi mẫu thử phù hợp.”
Nói xong bà ấy xoa tay và nhìn tôi nịnh nọt.
"Dì càng nhìn cháu, càng thấy cháu giống cô con gái mà chú dì đã mất nhiều năm trước."