Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Chủ Vận Mệnh - Chapter 19-23

Cập nhật lúc: 2024-07-21 10:14:02
Lượt xem: 7,242

19.

Vừa nghe đến lời này, sắc mặt tôi lập tức tối sầm xuống.

"Ý dì là sao?"

Bà ấy vội vàng xua tay: "Dì không có ý xấu gì, chỉ tùy tiện nói thôi."

Tôi có chút đau đầu, cha mẹ nuôi là những người tốt bụng nhất.

Nếu giờ tôi yêu cầu sa thải cặp đôi này, họ chắc chắn sẽ từ chối.

Hơn nữa, tôi cũng sợ hai người họ chó cùng rứt giậu, sẽ làm điều gì đó gây hại tới tôi và gia đình tôi.

Vậy nên tôi chỉ đành nói: "Dì ơi, con biết gia đình dì đang gặp khó khăn. Dì nấu cơm xong thì sớm quay về với con trai nhé."

Nhưng bà ta được một tấc lại thêm một tấc: "Viên Viên, cháu là một cô gái tốt bụng, cháu có thể đến bệnh viện để lấy mẫu thử không, biết đâu mẫu của cháu lại phù hợp với con trai dì?"

Hoá ra là vậy, họ đã lên kế hoạch từ trước khi vào nhà tôi.

Người cha mù lẻn vào nhà máy và làm thợ sửa ống nước.

Người mẹ đọc ác lẻn vào nhà và làm bảo mẫu.

20.

Mục đích của hai người này là ép tôi phải cứu con trai họ.

Tuy nhiên, khi tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cha mẹ, họ cho rằng quá phũ phàng và không tin tôi.

Bao năm qua, họ luôn nói tôi là ngôi sao may mắn nhỏ của gia đình này.

Sự xuất hiện của tôi không chỉ hoàn thành tâm nguyện được làm cha mẹ ấp ủ từ lâu của họ mà còn giúp gia đình thịnh vượng và công việc làm ăn phát đạt.

Nhưng tôi biết rằng phúc và họa phụ thuộc lẫn nhau, vài năm cuộc sống ổn định cuối cùng cũng sẽ phải trả lại.

Một tia kiêu hãnh lóe lên trong mắt người mẹ ruột độc ác.

Bà ấy cho rằng để duy trì cuộc sống hiện tại, tôi sẽ không từ chối

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện."

Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện và gặp được cái người gọi là em trai.

Cậu ta nhỏ hơn tôi năm tuổi nên chắc hẳn là một đứa trẻ lớn.

Nhưng vì bệnh tật, cậu ta gầy trơ xương nằm trên giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà không có chút sức sống nào.

21.

Mẹ ruột nhìn thấy tôi đến, sắc mặt liền không tốt, bà ấy véo thật mạnh vào cánh tay tôi.

“Con ranh c.h.ế.t tiệt, đừng tưởng rằng mày bỏ chạy thì tao sẽ không nhận ra. Sau tai mày có một vết sẹo do thanh nóng ấn lên mà cha mày tạo ra vì không hài lòng khi biết mày là con gái."

"Khi mày bước đến trước cổng trường, tao đã nhận ra mày."

"Tao nói cho mày biết, nếu mày có ý đồ xấu xa, tao sẽ khiến cả nhà mày phải chôn cùng con trai tao."

Bà ta chân trần không sợ giày rách, nếu bị ép buộc thì có thể làm bất cứ điều gì.

Nỗi sợ hãi sâu thẳm trong ký ức của tôi đã nhanh chóng ngăn cản sự phản kháng của tôi.

Tôi thậm chí không dám bác bỏ danh tính của mình.

Ngay cả trong kiếp này tôi đã trở thành một Lưu Viên Viên chính trực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-chu-van-menh/chapter-19-23.html.]

Mẹ tôi “phi” một tiếng rồi giật lấy túi của tôi.

"Nếu mạng mày có thể cứu được em trai mày, tao sẽ để mày đi."

Nói xong, bà ấy hung dữ cảnh cáo tôi: "Nếu em trai mày xảy ra chuyện gì, tao sẽ khiến cả nhà mày chôn cùng.”

Tôi hít một hơi thật sâu và vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể ổn định bọn họ trước.

22.

Một tháng sau, kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi kết thúc.

Nhà máy của bố tôi ở huyện Vĩnh Gia cũng đã chính thức khai trương.

Kết quả xét nghiệm cũng đã có. Tủy xương của em trai tôi và tôi tương thích với nhau, có thể hiến tặng.

Cha mẹ tôi lúc này đã quỳ trước cửa nhà khóc lóc muốn nhận ra tôi.

Tôi biết họ có ý xấu vì thầy bói nói còn nửa câu sau.

Ông ấy nói rằng vận may trong gia đình này bên này giảm, bên kia tăng. Cuộc sống của tôi càng tốt thì cuộc sống của em trai tôi càng tệ.

Vậy là giờ đây tôi đã trở thành đứa con gái duy nhất được yêu thương, còn cậu ta lại trở thành một kẻ bệnh tật.

Một khi tôi được hai người họ nhận trở lại, đó sẽ chẳng khác gì sự lặp lại những ngày đau khổ của kiếp trước.

Cha mẹ lo lắng hỏi tôi:

“Viên Viên, con muốn trở về sao?”

Tôi trả lời chắc chắn: "Con sinh ra là con nhà này, c.h.ế.t đi làm quỷ nhà này, tuyệt đối không về.”

May mắn thay, cha mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thủ tục khi họ nhận nuôi tôi.

Cho dù có gây ra bao nhiêu rắc rối vào lúc này thì cũng sẽ không có ý nghĩa gì.

23.

Người cha mù và người mẹ độc ác đang cố ép tôi vào khuôn khổ.

Không chỉ tạo ra bạo loạn ở các nhà máy địa phương, mà ngay cả nhà máy mới của bố tôi ở huyện Vĩnh Gia cũng bị đập tan thành từng mảnh.

Mẹ tôi là người nhút nhát và ngày nào cũng cấm tôi ra ngoài.

Nhưng hai vợ chồng họ gần như có đầy đủ thông tin của gia đình.

Có lần còn lẻn vào nhà chúng tôi khi chúng tôi đi chơi.

Ngay cả khi cảnh sát được gọi đến thì cũng không có ai bị bắt cả.

Tôi biết rằng tiếp tục như thế này không phải là cách.

Vì thế tôi đã chủ động đi tìm họ và đề nghị hiến tủy để cấy ghép.

Đôi mắt mẹ ruột lóe lên tia tà ác, bà xác nhận với tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi nở nụ cười trên môi: "Tất nhiên, dù thế nào đi nữa em ấy cũng là em ruột của tôi mà, tôi phải giúp em ấy chứ."

Mặc dù cha mẹ tôi rất đau lòng và không muốn mạo hiểm.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Nhưng tôi biết rằng tất cả đều bắt đầu từ tôi.

Nó phải do tôi kết thúc.

Loading...