Làm Nhân Viên Địa Phủ Cũng Là Một Nghệ Thuật - Series「Quỷ Sai 1」 - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:59:35
Lượt xem: 691
Bà lão lắc đầu: “Lâu lắm rồi, tôi cũng chẳng nhớ nữa, hình như là họ Lý hay sao.”
“Cuối cùng cô gái kia có kết hôn với con trai giám đốc nhà máy không bà?”
“Tất nhiên là không rồi, người ta chỉ trêu đùa nó chứ không hề đặt nó vào mắt. Nghe nói sau này nó kết hôn với một người công nhân, nhưng người này c.h.ế.t trẻ, nó cũng thành quả phụ. Đúng là báo ứng.”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy câu chuyện hơi quen tai.
Mẹ tôi cũng là quả phụ, nhưng bà ấy không hề coi đấy là báo ứng của bà mà tất cả tội lỗi đều do tôi.
14.
Chúng tôi rời khỏi làng, tôi hỏi Tang U khi nào thi đi bắt bút tiên.
Giờ đã biết được mong muốn của ông ta, có nên sắp xếp cho ông ta gặp lại người phụ nữ năm ấy để nút thắt trong lòng được tháo gỡ.
“Cô có thể tìm được người phụ nữ đã vứt bỏ ông ta năm xưa?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Tôi có ý tưởng, nhưng cần phải nghiệm chứng đã.”
Đúng lúc này, mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại đến, hỏi tôi khi nào về nhà.
“Có việc gì à? Bình thường tôi không về nhà, có thấy bà để ý đâu.”
Mẹ tôi im lặng một hồi lâu rồi mới cắn răng nói:
“Em con về rồi, nhưng nó điên điên khùng khùng, cả buổi chiều nay hai đứa làm gì? Dạo gần đây lắm chuyện xảy ra, con đừng chạy lung tung ngoài đường nữa. Mẹ chỉ có hai đứa con gái, ai trong hai đứa xảy ra chuyện mẹ đều không yên tâm.”
Tôi bĩu môi, thật là kỳ lạ.
Bình thường bà sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi như vậy. Trong mắt bà, tôi chỉ là một cục nợ.
Vừa hay tôi cũng đang định về tìm Uông Tuyết, chắc hẳn trên người nó còn sót lại oán khí của bút tiên.
Hiện giờ ông ta đã chạy trốn, nói không chừng sẽ trở về tìm Uông Tuyết.
Tang U nhìn tôi: “Vừa nãy quên không nói với cô, vị trí mà bút tiên chạy trốn chính là nhà cô đấy.”
“...Cảm ơn nhiều nhé, giờ mới nói.”
Tang U nhún vai: “Mẹ cô gọi cô về gấp như vậy, xem ra nó đến sớm hơn chúng ta rồi.”
Tôi xụ mặt.
Tất nhiên là tôi biết mẹ tôi tự nhiên đổi giọng chắc chắn là có vấn đề.
Tôi mở sổ sinh tử ra, lúc này tên của Uông Tuyết và mẹ tôi đã chuyển dần sang màu đỏ.
Tên chuyển đỏ, nghĩa là họ đang gặp rắc rối.
Nếu vượt qua được kiếp nạn này thì không sao, nếu không vượt qua được thì họ sẽ trở thành vong hồn.
Tôi không kịp giải thích gì nhiều, thẳng tay xin cấp phép rồi bắt đầu kết ấn.
“Thiên viên địa phương, lui bước thành tấc, đi.”
Lui bước thành tấc, trong 5 phút có thể đến được nơi mình muốn đến.
Quyền hạn này bình thường chỉ có thể sử dụng khi thu thập vong hồn, nhưng giờ đang nguy cấp, tôi bất chấp luôn.
Tôi túm lấy Tang U, ai ngờ đối phương lại ôm lấy eo tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-nhan-vien-dia-phu-cung-la-mot-nghe-thuat-seriesquy-sai-1/chuong-7.html.]
“Làm nhân viên địa phủ bao năm nay mà vẫn chỉ dùng được pháp thuật cấp thấp vậy à.”
Ý gì vậy?
Tôi dùng lui bước thành tấc mà vẫn chê là cấp thấp á?
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Tang U phất tay, tôi vừa chớp mắt đã đến cửa nhà mình.
Chết rồi, cao thủ, Tang U là cao thủ.
Chứ không sao anh ta lại biết dịch chuyển tức thời chứ. Nhưng trong truyền thuyết chẳng phải chỉ có Minh Vương mới biết sử dụng pháp thuật này à?
15.
Tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, Tang U đã nắm lấy tay tôi.
anh ta nhìn về phía cửa, tìm thấy một lá bùa được dán sau câu đối.
Tôi cầm lấy là bùa trên tay anh ta, sắc mặt trở nên khó coi.
“Đây là bùa tị âm, có đạo sĩ nhúng tay vào chuyện này? Định ngăn chặn nhân viên địa phủ như chúng ta?”
Bùa tị âm, một loại bùa đạo gia, có thể xua đuổi ma quỷ, có ảnh hưởng nhất định tới nhân viên địa phủ.
Nói thẳng ra thì nhân viên địa phủ không phải người cũng không phải quỷ, hành tẩu âm dương, trên người khó tránh khói việc dính phải âm khí.
Tang U bình thản: “Chuyện này phải hỏi cô, giờ đến cả nhà mình cũng không vào được.”
“Lùi về sau hai bước.”
Cuối cùng tôi rút móc câu hồn ra, đập thẳng vào cửa chống trộm.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vừa bước vào nhà đã thấy bên trong tối đen như mực.
Giữa phòng khách thắp hai ngọn nến trắng, bên trên còn treo một bức ảnh đen trắng.
Tôi lại gần để xem, vừa thấy đã giận muốn nổ đầu.
Bức ảnh đen trắng này là tôi!
Tôi còn chưa chết, như này là định rủa tôi đi c.h.ế.t à?
Mẹ tôi và Uông Tuyết đang làm cái trò gì vậy?
Tôi hét lên một tiếng, cuối cùng căn nhà tối đen cũng vang lên tiếng bước chân.
Mẹ tôi đang cầm ngọn nến, chậm rãi bước ra từ phòng ngủ.
Trên khuôn mặt nhăn nheo của bà phủ đầy âm khí.
“Về sớm thế.”
Tôi nghi ngờ nhìn bà ta, giơ lấy móc câu hồn nhắm thẳng vào bà.
“Uông Tuyết đâu? Bà đặt ảnh đen trắng của tôi ở đây, muốn tôi c.h.ế.t đến vậy à?”
Mẹ tôi ngước mắt lên nhìn tôi, cười thâm sâu hai tiếng, không nói gì, lại cầm ngọn nến quay về phòng ngủ.
Tôi và Tang U nhìn nhau.
“Bút tiên ở trong căn phòng này.”