Làm Nhân Viên Địa Phủ Cũng Là Một Nghệ Thuật - Series「Quỷ Sai 1」 - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:00:04
Lượt xem: 582
Anh ta ngay lập tức tạo kết ấn, ngay sau đó một tầng kết giới đã bao phủ cả căn phòng.
Tôi nhanh chóng đi theo vào phòng ngủ.
Kết quả vừa mới bước vào đã thấy Uông Tuyết ngồi trên giường, trên người mặc chiếc váy màu màu đỏ rực, gương mặt bôi phấn trắng, chỉ chừa lại đôi môi đỏ thẫm.
Ánh mắt nó dại ra, hoàn toàn không có ý thức.
Nhìn kỹ lại thì thấy linh hồn Uông Tuyết đã không còn trong cơ thể nữa.
16.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ tôi đặt ngọn nến xuống rồi đứng vào trong góc.
Cái bóng được chiếu bởi ngọn nến phía sau bà đang giơ nanh múa vuốt, cuối cùng biến thành hình dạng của một người đàn ông.
Bà lấy khăn ướt ra lau tay cho Uông Tuyết.
Sau khi làm xong, bà lôi chiếc vòng tay trong túi ra, mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Chẳng phải chiếc vòng tay này là sính lễ à? Ai đeo nó sẽ phải gả cho con ma đó?”
Nói xong, bà đưa chiếc vòng tay về phía tay tôi.
“Nào, Khánh Ngư, ngoan ngoãn đeo chiếc vòng này vào đi nào. Con là con gái ngoan của mẹ, mẹ nghe ngóng được rồi, chỉ cần chúng ta tự nguyện hiến tế một linh hồn cho nó, nó sẽ buông tha cho em gái của con.”
“Mẹ biết từ nhỏ con đã ghen tị vì mẹ đối tốt với em con hơn, giờ chỉ cần con đồng ý thay thế em gái, gả cho con quỷ kia, sau này mẹ cũng sẽ đối xử tốt với con như vậy.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà điên rồi à? Sao tôi phải nghe lời bà? Bà thấy tôi cần tình thương của mẹ không? Lúc bé không có, giờ tôi cũng không thèm. Tình yêu của một người mẹ có thể làm mọi thứ vì lợi ích của bản thân chẳng ra làm sao cả.”
Nghe thấy tôi nói vậy, bà ta như thể bị kích thích, điên lên hét vào mặt tôi: “Mày đang trách tao? Chẳng lẽ em gái mày bị thế không phải do mày hại à? Từ nhỏ mày đã xui xẻo, khắc c.h.ế.t bố mày, lại hại gia đình tao ly tán, mày phải chuộc tội.”
Tôi nửa cười nửa không nhìn bà ta.
Có vẻ như bà ta không phát hiện bóng đen sau lưng đã bao vây lấy cả cơ thể mình.
Bà kích động nhào đến đánh tôi, trên tay còn cầm theo hai lá bùa.
“Hôm nay mày không nghe cũng phải nghe, tất cả mọi tội lỗi đều do mày. Mày giống hệt như thằng cha mày vậy, chúng mày đáng chết, tao không nên đẻ mày ra. Rõ ràng năm đó tao đã đi phá thai rồi nhưng mày vẫn sống được, đúng là cái thứ gớm ghiếc.
Trong khoảnh khắc bà ta định nhào lên dán bùa vào người tôi, Tang U đã đến bên cạnh ngăn bà ta lại.
Tôi cản anh ta lại, nhìn mẹ tôi cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-nhan-vien-dia-phu-cung-la-mot-nghe-thuat-seriesquy-sai-1/chuong-8.html.]
“Thì ra là thế, bảo sao bà lại ghét tôi như vậy. Năm ấy bà phụ tình cảm của người khác, cho nên chỉ cần nhìn thấy tôi, bà sẽ nhớ đến cái người bị bà phụ ấy, cho nên bà mới ghét tôi đến vậy. Đúng chứ?”
Nghe thấy tôi nói thế, ánh mắt ác độc bỗng chuyển thành hoảng sợ.
“Mày nói nhảm nhì gì thế hả, tất cả tai họa đều do mày, mày hại em gái mày, đều tại mày!”
Nói xong bà ta liền vươn tay tới bóp cổ tôi.
Tôi đứng yên, không động đậy, trong nháy mắt hai lá bùa dính lên người tôi. phát ra âm thanh thiêu đốt.
Tôi nhịn đau, tóm lấy tay bà ta, mạnh mẽ bóp chặt.
“Chính bà đã làm gì, bà còn không rõ ràng sao? Tôi mang tới tai họa, hay là do bà tự làm tự chịu?”
Mẹ tôi điên cuồng lắc đầu, liều mạng siết cổ tôi.
“Chỉ cần g.i.ế.c mày, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t mày, tao với em gái mày sẽ không sao nữa.”
Tôi thở dài, không làm gì cả.
Bóng đen sau lưng bà đột nhiên biến ra một đôi bàn tay nhợt nhạt
Đôi bàn tay ấy túm lấy cánh tay mẹ tôi, ôm lấy bà từ phía sau lưng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Yến Yến, anh đã chờ hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”
Mẹ tôi nghe thấy giọng nói của người đàn ông sợ đến run cả người, ngay lập tức thả tôi ra.
Bà quay người lại, nhìn xung quanh để tìm kiếm giọng nói.
Dưới ánh nến, bóng đen dần dần biến thành một chàng trai gầy gò.
Đôi mắt chàng trai đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi với ánh nhìn trìu mến.
“Anh vẫn luôn chờ em, anh đã làm được rồi. Em đã nói, chỉ cần anh tình nguyện vì em mà chết, chứng minh tình yêu của anh dành cho em thì em sẽ đồng ý gả cho anh. Anh vẫn luôn chờ, chờ rất lâu nhưng vẫn không chờ được em.”
“Trần Tuấn!” Mẹ tôi hoảng sợ hét lên:
“Thế mà lại là anh! Cút ngay cho tôi, anh đừng tới tìm tôi, năm ấy anh tự mình chết, không hề liên quan gì đến tôi cả, chúng ta không hợp, là do anh cứ bám lấy tôi, cái c.h.ế.t của anh không liên quan gì đến tôi!”
Người đàn ông vừa mới xuất hiện chính là bút tiên mà chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, Trần Tuấn.
Tôi đoán không sai, người phụ nữ đã phụ lòng ông ta năm ấy chính là mẹ tôi - Lý Yến.