Lãm Phong Hoa - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-11-13 23:15:59
Lượt xem: 3,455
1
Tiểu Hầu gia từ chiến trường trở về, mang thương tích nơi thân dưới, khiến cho các quý nữ ở kinh thành đều từ chối lấy hắn.
Lão Hầu gia vào phủ, cùng phụ thân ta uống một bữa rượu. Mà phụ thân ta, người từ lâu đã nổi tiếng là không đáng tin cậy, trong lúc cao hứng đã đồng ý hôn sự.
Ông ấy mặt đỏ, mắt đờ đẫn nhưng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tiểu Hầu gia là đứa trẻ ta tận mắt nhìn lớn lên, từ nhỏ văn võ song toàn, sau này trưởng thành còn cống hiến vì nước, chút bệnh tật ấy thì có đáng gì?”
Rượu của cha ta còn chưa tan, thánh chỉ ban hôn đã đến phủ. Lão Hầu gia vì sợ cha ta khi tỉnh rượu sẽ nuốt lời nên ngay trong đêm đã vào cung xin chỉ ban hôn.
Tổ phụ phạt cha ta quỳ ba ngày trong từ đường, mẫu thân ta khóc đến sưng cả mắt, nhưng cũng không ngăn được hôn sự này.
Đêm tân hôn.
Cố Thừa Trạch vén khăn voan của ta lên, sắc mặt ảm đạm: “Chung quy là ta có lỗi với nàng.”
Vì một câu “có lỗi” ấy của hắn, ta phụng dưỡng phụ mẫu chồng, yêu thương em chồng. Khi Hầu phủ túng quẫn, ta đã lấy của hồi môn của mình để nuôi sống cả phủ từ trên xuống dưới, thậm chí còn giúp hắn dạy dỗ đứa con ngoài giá thú. Cuối cùng, ta nhận lại một chén rượu độc.
Hiện giờ ta đã trở về, lần này, ai cũng đừng mong lợi dụng ta thêm nữa.
2
Ngày đứa con ngoài giá thú bước vào phủ, lão phu nhân nắm tay ta, thành khẩn nói: “Như nhi, các con thành thân đã bảy năm mà chưa có con, nay ngoài kia lời đàm tiếu nghe thật khó chịu, ta nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ, cũng để chặn miệng lưỡi thế gian.”
Ta cũng nhìn lão phu nhân với vẻ thành khẩn mà khuyên nhủ: “Chẳng phải là vì Hầu gia không thể sinh con sao? Tám năm trước, Hầu gia từ biên cương trở về, chuyện này đã vang khắp nơi, giờ muốn ngăn miệng người đời, có thể nào được chăng?”
Khuôn mặt của lão phu nhân tím lại, từ trước đến nay, bà mỗi lần nhắc đến chuyện này, ta vì lo tổn thương lòng tự trọng của Hầu gia nên luôn ứng thuận, nay ta trực tiếp vạch trần lớp che đậy của bọn họ, cảm giác này thực sự thật khoái.
Kiếp trước, khi tên súc sinh ấy cho ta uống rượu độc, lão phu nhân còn nham hiểm nhắc nhở:
“Trước tiên, hãy tìm chìa khóa tư khố của nó. Bao năm nay gả vào đây, của hồi môn vẫn nằm trong tay nó, ta bao lần gợi ý trực tiếp, gián tiếp đều không lấy được, thật bất hiếu.”
Cả nhà này đều là những kẻ lòng dạ đen tối, từ nay ta sẽ không nể mặt bọn họ nữa.
Thấy lão phu nhân nghẹn lời, lão Hầu gia liền bày ra uy nghi của gia chủ.
“Viễn ca nhi thân thể yếu nhược, nhưng đại phòng các con không thể tuyệt hương khói, lát nữa con hãy chọn một đứa trong số các con cháu bên nhánh để nuôi dưỡng bên mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-phong-hoa/phan-1.html.]
Ta giả vờ ngây thơ.
“Sẽ do con tự mình lựa chọn sao?”
Lão Hầu gia cũng không ngờ hôm nay ta lại khó đối phó như vậy, chỉ phẩy tay.
“Được rồi, gọi bọn trẻ vào đi.”
Năm đứa trẻ cùng bước vào, rõ ràng đứa con ngoài giá thú đã được chăm chút tỉ mỉ. Nó có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, lúc hành lễ thì rất đoan chính, lại thêm đường nét giữa lông mày có phần giống Cố Thừa Trạch.
Không lạ gì kiếp trước ta nhìn thoáng qua đã nhận định chọn nó, còn kiếp này, chỉ cần bọn họ không vui, ta sẽ vui.
Ta bước đến cạnh cậu bé thứ tư gầy guộc, hỏi nó xem trong nhà còn ai không, tuy ăn mặc giản dị, thân hình nhỏ nhắn gầy yếu, nhưng trả lời rất bình tĩnh, không hề tỏ ra khiêm nhường hay tự ti.
“Bẩm phu nhân, trước đây trong nhà là bà nội chăm sóc con, nửa năm trước bà nội mất do bệnh tật, hiện chỉ còn một mình con.”
Lão phu nhân thấy ta chăm chú vào đứa trẻ khác thì rất sốt ruột.
“Như nhi, đứa trẻ này không ổn, trong nhà không còn thân thích, chứng tỏ đứa trẻ này khắc người thân.”
Ta âm thầm nghĩ bụng: Khắc thân thì tốt quá rồi, tốt nhất là khắc hết đám người Hầu phủ các ngươi đi.
Ta tỏ ra bất đắc dĩ: “Thôi được, thôi được, trong đám trẻ này, ta thấy có duyên với nó nhất. Nếu các người thấy không ổn, thì đổi lứa khác đi.”
Trong lòng ta thầm cười: Càng làm các người sốt ruột càng tốt.
Cố Thừa Trạch không ngồi yên được nữa: “Phu nhân hà tất phải gây khó dễ, ta thấy đứa bé này rất đáng yêu, hay là chúng ta cứ nhận nuôi nó. Cả đời này ta đã không thể sinh con rồi, nàng xem, đứa bé này còn có nét giống ta, có lẽ cũng là duyên phận, nàng nghĩ sao?”
Nghe hắn nói về điểm giống nhau, ta mới thấm thía kiếp trước mình mắt mù lòng dạ mù đến nhường nào. Manh mối rõ ràng trước mắt như vậy mà ta vẫn không nhìn ra.
Ta nắm lấy tay đứa bé gầy đen kia: “Ta vẫn thích đứa bé này hơn, nếu mọi người thấy không hợp thì ta sẽ đổi một lứa khác.”
Cố Thừa Trạch vẫn giữ bộ dáng ôn nhu nho nhã, nhưng nắm tay siết chặt đã tố cáo sự bực bội của hắn.
Phải rồi, trước đây chỉ cần hắn tỏ vẻ đáng thương nhắc đến chuyện không thể sinh con, lòng ta liền nhói đau, sao có thể cãi lời hắn được. Huống chi hôm nay đuổi đứa con ngoài giá thú đi rồi, về sau biết tìm cớ gì để đưa nó vào phủ?
Cuối cùng, lão Hầu gia đập bàn quyết định: “Xem ra hai đứa trẻ này đều có duyên với Hầu phủ chúng ta, chi bằng nhận nuôi cả hai.”
Lão phu nhân tuy bất mãn, nhưng sợ ta không nhận đứa nào, đành phải nín nhịn chấp thuận.