Lãm Phong Hoa - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:21:41
Lượt xem: 2,674
11
Không có lão Hầu gia ngăn cản uyên ương, nhưng lại phải đối diện với điều tiếng thiên hạ, cùng với sự thấu hiểu và ủng hộ của ta, Cố Thừa Viễn cuối cùng cũng thu xếp đồ đạc để bỏ trốn cùng thư sinh đó.
Trước khi đi, gã còn nói sẽ sống tốt ở ngoài kia, cảm tạ ta vì đã làm mọi thứ cho họ.
Ta hỏi: “Vậy còn việc học của đệ thì sao? Học cần siêng năng, chơi bời thì uổng phí.”
Gã tràn đầy hy vọng đáp: “Những thứ ngoài thân ấy ta không để tâm, chỉ cần được ở bên Nhữ ca, dù ăn rau ăn cháo cũng nguyện lòng.”
Ta chân thành chúc gã đạt được ước nguyện, nhưng gã thật sự nghĩ rằng có thể chỉ dựa vào tình cảm mà no ấm sao? Đừng nói mạnh miệng quá.
Cố Thanh Hoan sau đó lại vài lần trở về khóc lóc, mỗi lần ta đều nhìn kỹ những vết thương trên người nàng. Tân khoa Thám hoa quả không phụ danh tiếng.
Một lần nữa tiễn Thám hoa lang đến đón nàng về, ta hòa nhã đứng ra bảo vệ Cố Thanh Hoan: “Mỗi lần đại muội về với những vết thương, chúng ta thật lòng rất đau xót. Người ngoài hiểu thì bảo muội phu sơ ý, không hiểu thì lại nghĩ muội phu là kẻ vũ phu. Muội phu nên kiềm chế chút, nếu tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ đón Cố Thanh Hoan về đây, dù có nuôi nàng cả đời cũng không muốn nàng chịu ấm ức.”
Thám hoa lang nghe xong thì ra chiều suy nghĩ gật đầu.
Còn Cố Thanh Hoan, con ngốc ấy lại đầy cảm kích mà cúi đầu trước ta, ánh mắt tối sầm nhưng chân thành nhìn ta nói: “Đại tẩu, đa tạ tẩu, trước kia đều là lỗi của muội.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đừng mà, đừng xin lỗi, muội như vậy sẽ khiến ta trông quá nhỏ nhen xấu tính, lại càng giống như ta và muội cùng hạ mình so đo. Nhưng lời ta đã nói, có muốn rút lại cũng không được. Nghĩ đến những lần muội gây khó dễ với ta và kiếp trước xúi giục con sói con đổ rượu độc vào ta, ta cũng nhẹ bớt chút tội lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-phong-hoa/phan-10.html.]
Cố Thanh Hoan từ đó không còn trở về khóc lóc nữa, mãi đến khi Nguyên Huy mười tuổi, nàng mới tiều tụy, chân trần chạy về phủ. Nàng quỳ trong Từ An Đường, khóc nức nở với lão phu nhân: “Hoặc là cho con c.h.ế.t ở nhà, hoặc là để con hòa ly, dù sao con cũng không bao giờ quay về nữa.”
Lão phu nhân vì mọi việc bất thuận, đã tiều tụy già hơn cả chục tuổi so với tuổi thật. Bà ôm lấy Cố Thanh Hoan mà khóc: “Mấy năm nay bảo con về mà con không chịu về, sao lại thành ra thế này, sao lại ra nông nỗi này.”
Cố Thanh Hoan chỉ nói Tề Huân Nguyên là súc sinh, lão phu nhân hỏi có chuyện gì, nàng lại chẳng nói được gì, chỉ biết khóc.
Lưu Yến Yến xen vào: “Muội muội, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Muội phải nói chúng ta mới giúp được muội chứ.”
Cố Thanh Hoan nhìn thấy nàng thì càng tức giận: “Mèo nào chó nào mà cũng được mở miệng trong nhà ta vậy? Không biết là vị cháu gái xa trên bài vị nhà nào, ngần này tuổi rồi mà không lấy chồng, ở lì trong phủ, chẳng lẽ không thấy chướng mắt sao?”
Một câu khiến Lưu Yến Yến tím tái mặt mày, không nói nên lời. Ta chợt nghĩ, có lẽ để nàng về làm chướng mắt Lưu Yến Yến cũng hay. Cố Thanh Hoan cuối cùng cũng phải trả giá gấp mười lần, trăm lần cho hành vi của mình.
Ta liền khẽ hỏi nàng: “Có phải hắn lại đánh muội không?”
Cố Thanh Hoan run rẩy gật đầu.
Lão phu nhân khóc nói: “Nhưng con vừa về, ta đã kiểm tra, tay chân lành lặn, đâu có vết đánh nào.”
Cố Thanh Hoan khóc càng dữ hơn, ta liền ghé tai lão phu nhân thì thầm vài câu, bà lão c.h.ế.t sững, rất lâu sau mới nghẹn lời nói: “Hòa ly, lập tức hòa ly.”
Sau vài năm hôn nhân, Cố Thanh Hoan như trút được lớp da, cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ. Nàng vẫn mãi nhớ ơn ta đã hai lần đứng ra bênh vực mình, nên khi Lưu Yến Yến nhảy nhót gây sự, nàng liền giúp ta dập tắt. Ta thì chẳng buồn chấp với họ, bận rộn bồi dưỡng Nguyên Huy, kiếm tiền mua nhà đất, cửa tiệm.