Làm trợ lý cho tổng tài trong truyện Mary Sue - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:58:25
Lượt xem: 179
7
Lúc này, tôi và ông cậu của sếp đang ôm cánh tay mắt to trừng mắt nhỏ ở bệnh viện.
Cô y tá cầm hồ sơ bệnh án bước vào, nhìn tôi rồi nhìn anh ta, cau mày hỏi: "Hai người cắn nhau à?"
Không đợi chúng tôi mở miệng cãi thì y tá đã đóng tờ hồ sơ bệnh án lại:“Hai người cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm chuyện mà chỉ có mấy đứa con nít đánh nhau mới làm.”
"..."
"Được rồi, không còn việc gì thì có thể quay về." Y tá không khách khí, kiểm tra thông tin xong liền vội vàng đi xem những bệnh nhân khác.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Trong phòng khám không hề lớn, chỉ có tôi và cậu của sếp nhìn nhau, có một tia xấu hổ giữa bầu không khí của hai chúng tôi. Tôi cảm thấy trước khi cháu trai của anh ta trả tiền viện phí xong rồi trở về, tôi phải nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này.
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Lập gia đình chưa?"
"Hả?"
"Tùy tiện hỏi thôi, tùy tiện hỏi..." Tôi xấu hổ cười cười.
"29, đã ly hôn."
"A?"
"Gạt cậu thôi."
"Ồ." Tôi tự hỏi một lúc, "Cái nào?"
Anh ta liếc nhìn tôi một cái: “Chưa lập gia đình.”
"Ồ."
"Có hứng thú à?"
"Không có hứng thú."
"Còn cậu?"
"21 tuổi, chưa kết hôn."
"Ừm."
"Gạt anh đó."
"Cậu kết hôn rồi à?"
"38 tuổi."
Anh ta rõ ràng là không tin.
"Được rồi, 21." Tôi buông tay, kiếp trước quả thật tôi đã ba mươi tám tuổi, nếu anh ta không tin thì thôi quên đi.
"A Thành cho cậu ích lợi gì mà cậu khăng khăng một mực đi theo nó?"
A Thành chính là sếp của tôi, tên đầy đủ của ổng là Tang Dữ Thành.
"?" Tôi bối rối, tôi khăng khăng một mực khi nào? Cách dùng từ này rất có vấn đề.
Còn tại vì sao?
Đương nhiên là vì ổng là tổng tài trong truyện Mary Sue.
Tận thế ổng cũng tồn tại được, gặp khủng hoảng tài chính ổng vẫn sẽ giàu, không cần làm việc vẫn duy trì được vị trí nam chính này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-tro-ly-cho-tong-tai-trong-truyen-mary-sue/chuong-7.html.]
Tôi làm trợ lý của ổng không lẽ không được kiêu ngạo à? Tuy rằng tôi thường xuyên nghi ngờ đầu óc ổng có bệnh, nhưng việc này vẫn không ảnh hưởng tới chuyện tôi ôm đùi ổng.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nói: “Không có lợi ích gì, chỉ là tôi sẵn lòng thôi.”
Tôi thấy sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên hơi khó coi.
Tôi có nói gì sai sao?
"Bình An, cậu..." Giọng nói của sếp yếu ớt vang lên từ phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại, phát hiện sắc mặt sếp cũng không ổn lắm.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ tôi thật sự nói sai gì rồi sao?
Tôi cần thận suy nghĩ lại từng từ mà tôi vừa nói, nháy mắt phản ứng lại:"không, không phải, sếp nghe tôi giải thích."
“Không có gì phải giải thích.” Sắc mặt ổng tối sầm lại, “Tôi hiểu hết rồi.”
Không, anh không hề hiểu, anh phải nghe tôi nói.
"Tôi không có..." Tôi vô lực mà trả lời.
"Cậu không cần phải vất vả vậy đâu, cậu và tôi..." Ánh mắt sếp phức tạp, "Không có khả năng."
Nói xong ổng lập tức quay người rời đi.
"???" Mẹ ơi, đây là cốt truyện gì vậy?
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Sếp, anh đừng đi, anh phải nghe tôi giải thích.
“Thằng bé cũng đã từ chối cậu rồi, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định à?”
“Hả?” Cậu cháu hai người đang diễn kịch bản nào đó mà tôi không biết phải không?
“Đừng giả ngu nữa.” Ánh mắt anh ta lộ ra một tia sắc bén, “Cậu tiếp cận A Thành với mục đích không trong sạch ngay từ đầu rồi phải không?”
"?" Đây là cái gì? Một vở kịch gián điệp sao?
"Khó trách cậu không có chút tự giác nào của trợ lý."
"??" Tôi làm việc chăm chỉ mà không hề phàn nàn, tại sao giờ thành ra tôi không có chút tự giác nào của trợ lý?
"Nếu không, tôi với cậu thì sao?" Anh ta tự ý quyết định: "Nói đến, tôi cũng là ông chủ của công ty này, so với A Thành cũng không kém bao nhiêu."
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
"???" Lão đại, anh có biết anh đang nói cái gì không? Cốt truyện này làm sao có thể phát triển kỳ quái đến mức như vậy?
“Ý anh là…” Tôi nuốt nước miếng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, phỏng đoán ý tứ của anh ta, “Anh muốn làm thế thân của sếp tôi à?”
"..."
Từ lúc rời khỏi bệnh viện tới tận ba ngày sau, sếp không gọi cho tôi nữa.
Tôi cảm thấy tôi nghỉ việc một cách vinh quang, hơn nữa đừng nói đến tiền bồi thường tai nạn lao động, tiền trợ cấp thôi việc cũng đã thành hy vọng xa vời.
Khi tôi đang tính toán khả năng được nhận nếu đăng ký đi lái xe tải thì sếp gọi cho tôi.
"Bình An, cậu đi theo cậu của tôi đi."
"?"
Chẳng lẽ truyện này muốn đổi tên? Ví dụ như Những ngày làm trợ lý cho cậu của tổng tài Mary Sue.
Tôi gãi đầu, có chút bối rối về hướng đi của truyện Mary Sue này.