Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm trợ lý cho tổng tài trong truyện Mary Sue - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:59:03
Lượt xem: 238

8

 

Vì thế, tôi thật sự đã đi theo cậu của sếp.

 

Tận ba năm!

 

Trong ba năm qua, giữa tôi và sếp Tường An thì không có việc gì, còn giữa cậu của sếp và tôi thì có rất nhiều rắc rối, rắc rối gì thì tôi lười nhắc đến.

 

Tóm lại, sau ba năm, tôi nộp đơn xin quay lại làm trợ lý cho sếp, dù có lưỡng lự nhưng ổng vẫn đồng ý.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Ba năm là đủ để sếp hiểu tôi thực sự không có hứng thú với ổng.

 

"Bình An, điều tra xem cha mẹ đứa trẻ đó là ai?"

 

Vẫn như cũ, lời thoại là kiểu lời ít mà ý nhiều. Chẳng qua lúc này không phải nói chuyện qua điện thoại mà tôi đang ngồi trên xe cùng sếp. *Cách đó không xa có một thằng nhóc lùn tịt đang chơi. 

 

亲眼看到了不远处的二头身短腿小豆丁

 

( Bà nào cíu tui với(*꒦ິ꒳꒦ີ): tui cứ dịch ra thằng bé 2 đầu)

 

Tôi biết tại sao sếp yêu cầu tôi đi tra.

 

Tính toán thời gian một chút, cũng đã đến lúc nữ chính mang thai bỏ chạy đem con quay trở về rồi. 

 

“Biết rồi, sếp.” Tôi đồng ý một cách vô cảm.

 

"Cậu..." Không cần nói cũng thấy sự tò mò hiện rõ trên mặt sếp, "Cùng cậu tôi?"

 

"Chấm dứt rồi."

 

"Thật à?"

 

"Thật." Tôi mở cửa bước xuống xe. "Không lẽ anh muốn có thêm một người cậu nữa à? Sếp?"

 

"..." Ổng hiển nhiên không muốn nghĩ về việc đó.

 

"Vậy tôi về công ty trước."

 

"Ừm, tạm biệt sếp." Tôi xua xua tay, có vẻ rất nhiệt tình. 

 

“Không biết vì sao có chút hoảng sợ.” Tôi mơ hồ nghe thấy sếp lẩm bẩm.

 

Tôi tùy tiện tìm một quán trà sữa, gọi một cốc sữa nóng rồi mở WeChat, người nào đó được ghim trên đầu Wechat đã gửi tới hàng tá tin nhắn, khiến tôi có hơi bực mình.

 

Sau khi ấn xóa hết tin nhắn, tôi mở danh sách liên lạc và bấm vào hình đại diện đã lâu không thấy cửa sổ tin nhắn bật lên.

 

Đã gửi tin nhắn ── 

 

Quay lại rồi à?

 

Bên kia trả lời tôi nhanh chóng ── 

 

Ừm.

 

Có thể gặp nhau không?

 

Một lúc lâu sau, bên kia trả lời ── 

 

Ở đâu? Mấy giờ?

 

— Quán trà sữa gần quảng trường trung tâm. Thời gian... bây giờ có được không?

 

— Có thể

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

 

— Vậy tôi ở đây đợi cậu.

 

— Được.

 

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, thanh tin nhắn của người nào đó vừa bị xóa lại xuất hiện. 

 

Tôi suy nghĩ một lúc, liền quyết định chặn anh ta.

 

Sau đó vừa uống sữa nóng vừa đợi người.

 

Gần nửa giờ sau, một bóng dáng vừa quen lại vừa lạ lọt vào tầm mắt tôi.

 

Quả nhiên, sau khi đối phương nhìn thấy tôi liền đi thẳng tới đây.

 

"Lê Nguyên?"

 

“Ừ.” Đối phương gật đầu, dưới khăn quàng cổ tai có chút đỏ lên vì lạnh.

 

“Anh gọi cho em một cốc sữa nóng, uống mấy ngụm đi cho ấm người.” Tôi đẩy sữa qua.

 

“Sao anh biết em về?” Lê Nguyên gấp khăn quàng cổ lại đặt trên ghế, cầm ly sữa nóng uống hai ngụm rồi hỏi.

 

“Anh đoán đó.” Tôi chớp chớp mắt.

 

"Anh có vẻ hơi khác." Lê Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi, hơi cau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lam-tro-ly-cho-tong-tai-trong-truyen-mary-sue/chuong-8.html.]

 

“Em cũng không giống trước nữa” Tôi mỉm cười, “Năm đó là một bé chó điên, nhưng bây giờ lại là một thiếu niên tuấn tú.”

 

Lê Nguyên ngượng ngùng cười nói: "Đó chỉ là hiểu lầm thôi."

 

"Đó không phải là hiểu lầm."

 

"Hả?"

 

“Em vẫn đang nợ anh một câu hỏi, nhớ không?”

 

“Nhớ chứ.” Nếu nói nhớ, có nghĩa là thằng nhóc này không có ý định quỵt nợ.

 

“Vậy để anh hỏi thẳng.” Tôi bị gió của máy sưởi thổi có chút khó chịu, muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt, “Chị của em năm đó mang thai phải không?”

 

Lê Nguyên trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn vào mắt tôi, gật đầu: "Sao anh biết?"

 

“Thì tự nhiên anh biết thôi.” Tôi uống ngụm sữa cuối cùng, “Nhóc con, buổi diễn sắp bắt đầu rồi.”

 

Bánh răng cốt truyện lại bắt đầu chuyển động, vai trò trợ lý của tôi có ích nữa rồi.

 

Thật là một cuộc sống bận rộn mà lại phong phú.

 

“Lục Bình An!” Sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc.

 

"Hôm nay có hơi chậm nha." Tôi không thèm quay đầu lại, chỉ nhìn thời gian trên điện thoại, "Mất tận 40 phút mới tìm được em."

 

"Đây là?" Lê Nguyên khó hiểu.

 

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại bên cạnh.

 

"Bình An ngoan, cùng anh về nhà đi..." Đối phương tiến lên, giọng điệu cũng rất ôn nhu, nhưng tôi nghe là lại thấy bực mình. 

 

Không sai, đây là cậu của sếp tôi. Cũng là bạn trai cũ của tôi.

 

Chuyện này đã được tôi đơn phương quyết định.

 

“Tôi họ Hạ, là bạn trai của Bình An.” Anh ấy rất quen thuộc mà tự giới thiệu bản thân và mối quan hệ với tôi.

 

Lê Nguyên trợn mắt nhìn tôi.

 

"Không phải, anh đừng nói nhảm nữa." Tôi hất tay anh ấy ra, nói với Lê Nguyên: "Có cơ hội lại nói chuyện tiếp, hôm nay cảm ơn em nhiều."

 

"A, không sao..." Thằng nhóc hiển nhiên chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này, sững sờ tại chỗ.

 

Tôi muốn tránh xa máy sưởi, ra ngoài cho mát nên bước nhanh hai bước đi ra khỏi quán trà sữa.

 

Anh ấy hiển nhiên cũng đã đuổi kịp.

 

"Đưa điện thoại cho anh."

 

Tôi không do dự, nhanh nhẹn đưa điện thoại cho anh. 

 

Ảnh mở WeChat của tôi, tự kéo mình khỏi danh sách đen rồi trả lại điện thoại cho tôi.

 

"Có chuyện gì mà lại không vui?" Giọng điệu của anh ấy như đang dỗ con nít, khiến tôi bực mình muốn chết.

 

"Anh đừng nói chuyện."

 

"Anh giúp em quay lại làm việc bên A Thành rồi, sao vẫn không vui?" Ảnh rõ ràng không coi trọng lời nói của tôi.

 

Tôi lười nói chuyện.

 

"Tại sao lại chặn anh?"

 

"Phiền."

 

“Vậy để anh kiếm cho em chỗ nào vui vui?”

 

"Không cần."

 

"Hay em muốn ăn gì không? "

 

"Không muốn."

 

“Vậy thì về nhà với anh nha?”

 

"Không đi."

 

Liên tục bị từ chối ba lần, anh ấy rõ ràng đã hiểu tôi không có tâm trạng nói chuyện, ảnh im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Vậy em đã kiếm được chỗ ở qua đêm chưa?”

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

 

Tôi liếc mắt nhìn anh ấy, không thèm nói gì.

 

“Đừng chặn anh.” Anh ấy chỉ vào điện thoại di động của mình, “Liên hệ với em không được anh sẽ lo lắng, liền sẽ đi tìm em.”

 

“…” Nhìn đi, tôi cũng không phải kẻ ngốc, có cái gì cần tìm.

 

Cuối cùng, anh ấy tự mình lái xe đi, còn tôi cứ đi dọc con đường, đi được một lúc không biết nên đi đâu, tôi bèn kêu taxi đi tới quán bar ở phố Tương Khẩu.

Loading...