Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY HOA LÀM THƯ - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:41:19
Lượt xem: 140

Nhưng hắn không ngờ, Mộ Nam Thư lại tỉnh dậy nhanh như vậy.

 

 

Lúc này, Lăng Tuyển vội đỡ lấy Mộ Nam Thư đang ngất xỉu, ánh mắt lại có chút do dự liếc nhìn tôi.

 

 

Tôi im lặng, chờ xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.

 

 

Lăng Tuyển bế Mộ Nam Thư lên: “Anh đưa cô ấy trở về bệnh viện, em ở nhà đợi anh nhé.”

 

 

Nói xong, hắn quay lưng bước đi mà không ngoảnh lại, để tôi đứng ngẩn ngơ một mình tại chỗ.

 

 

4.

 

 

Mãi đến chiều ngày hôm sau Lăng Tuyển mới quay về.

 

 

Còn tôi thì đã ngồi trên ghế sô-pha chờ hắn suốt cả một ngày. 

 

 

Khi nhìn thấy tôi, hắn thoáng ngạc nhiên.

 

 

“Olivia?”

 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Em đã ở đây đợi anh cả ngày rồi.”

 

 

Trên gương mặt Lăng Tuyển hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi.”

 

 

Hắn bế bổng tôi lên, tôi cũng ngoan ngoãn cuộn mình trong vòng tay hắn.

 

 

Mùi thuốc nồng nặc xộc vào khoang mũi tôi. 

 

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, có lẽ đã ở bệnh viện suốt một ngày, quầng thâm dưới mắt Lăng Tuyển hiện rõ một cách nặng nề.

 

 

Tôi hỏi hắn: “Anh đã ở bên vị hôn thê cũ đó của anh cả ngày sao?”

 

 

Hầu kết của Lăng Tuyển khẽ nhấp nhô. Một lát sau, hắn dịu dàng trấn an tôi:

 

“Anh chỉ chăm sóc cô ấy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”

 

 

Tôi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của Lăng Tuyển lại đổ chuông.

 

 

Không biết bên kia nói gì, hắn chỉ ậm ừ đáp lại.

 

 

Cúp máy xong, Lăng Tuyển bế tôi trở lại phòng ngủ.

 

 

“Em ngủ một giấc thật ngon nhé, anh đã nhờ dì Đổng nhà bên nấu cháo kê cho em rồi.”

 

 

Hắn kéo chăn, cẩn thận đắp kín cho tôi.

 

 

Tôi hỏi hắn: “Anh sẽ quay lại chứ?”

 

 

Lăng Tuyển cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi:

 

 

“Khi em tỉnh dậy, anh sẽ ở bên cạnh em.”

 

 

Tôi tin hắn.

 

 

Vì vậy, khi dì Đổng mang một bát cháo tới, tôi liền ngoan ngoãn mà ăn hết sạch. 

 

 

Dì Đổng ngồi cạnh, kéo tôi lại trò chuyện đôi câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lay-hoa-lam-thu/chuong-02.html.]

 

 

“Đứa trẻ này, thật xinh đẹp, cứ như bước ra từ trong tranh vậy.”

 

 

Tôi khẽ mỉm cười.

 

 

Dĩ nhiên tôi không thể nói cho dì ấy biết rằng, tôi thực sự là người bước ra từ trong tranh.

 

 

Thấy tôi dần buồn ngủ, dì Đổng lại nhẹ nhàng chỉnh chăn cho tôi. 

 

 

“Chao ôi, nhìn thấy cô bé xinh xắn thế này dì vui quá, quên mất là cháu cần nghỉ ngơi. Ngủ sớm đi nhé, tỉnh dậy là chú cháu về rồi.”

 

 

“Chú ư?”

 

 

Dì Đổng ngạc nhiên hỏi tôi: “Không phải là chú sao? Hay là cậu?”

 

 

Đợi dì rời đi, tôi ngồi dậy, cầm lấy chiếc gương trên tủ đầu giường.

 

 

Trong gương phản chiếu gương mặt của một thiếu nữ.

 

 

Tôi chỉ mới mười tám tuổi. 

 

 

Còn Lăng Tuyển thì quả thực đã tròn ba mươi rồi.

 

 

5.

 

Lăng Tuyển thất hứa rồi.

 

 

Khi tôi tỉnh dậy, hắn không có ở nhà.

 

 

Nhìn vào căn phòng khách tối đen và trống trải, tôi quyết định đi tìm hắn.

 

 

Lần theo định vị trên điện thoại của Lăng Tuyển, tôi mất khoảng hai tiếng mới tìm đến được bệnh viện.

 

 

Y tá ở khu nội trú chỉ cho tôi phòng bệnh của Mộ Nam Thư.

 

 

Đứng trước cửa phòng cô ấy, tôi lại do dự.

 

 

Nếu đẩy cửa ra và thấy Lăng Tuyển đang ôm Mộ Nam Thư, thì tôi biết phải làm thế nào đây?

 

 

Trong phòng bệnh mơ hồ truyền ra tiếng cãi vã.

 

 

Nhưng một người lạ đứng bên cạnh đã không cho tôi cơ hội để chần chừ.

 

 

Người đàn ông lạ mặt đột nhiên kéo tay tôi, gào lên:

 

 

“Tiểu thư, cô thật sự giống Olivia quá.”

 

Tôi bất giác sợ hãi, liên tục lùi về sau.

 

 

Nhưng gã không cho tôi đường lui, thô bạo nắm chặt cổ tay tôi, bóp mạnh đến mức để lại một vệt đỏ.

 

 

“Tôi rất thích Olivia mà Lăng Tuyển vẽ, nàng là nàng thơ của tôi đó……Trời ơi, trời ơi, thật không ngờ lại có người giống y hệt như vậy…”

 

 

Lúc tôi còn đang hoang mang, không biết làm sao.

 

 

Tiếng cãi vã trong phòng bệnh đột ngột ngừng lại.

 

 

Loading...