Lệ Quỷ Báo Oán - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-30 20:20:43
Lượt xem: 595
“Không thể nào! Bà nội không có lý do gì để gi/ết bố tôi! Bà nội một mực thương bố tôi, bố tôi cũng một mực hiếu thảo với bà nội.”
Mẹ tôi vuốt ve đầu tôi, ngữ khí ôn hòa:
“Tiểu Miêu, con đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
“Nếu bà nội thực sự yêu thương bố con, bà ấy sẽ không biến thành lệ quỷ, sẽ không ă/n th/ịt con cháu, sẽ không van xin bố con đừng ném ra sông.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Ở thôn chúng ta, có bao nhiêu người già gần trăm tuổi, lo lắng về việc trở thành lệ quỷ ă/n ngư/ời, đều tự tử trước khi bước đến 100 tuổi.”
“Dù nói gì nữa, thì bà nội vẫn nghĩ đến bản thân của bà ta nhiều hơn.”
Tôi bị lời mẹ nói làm cho rối trí: “Được, cứ cho là bà nội ích kỷ, nhưng điều đó có liên quan gì đến chuyện bà gi/ết bố con.”
Mẹ tôi nghiêm túc nói:
“Vì bố con luôn cho rằng bà nội là lệ quỷ, luôn có ý định gi/ết bà.”
“Nhưng bà nội muốn sống, muốn được sống thật lâu nữa.”
“Bà nội đã nói với bố con nhiều lần, để bố con hiểu rằng, bà không phải là lệ quỷ.”
“Nhưng bố con đều giả vờ tin, luôn lên kế hoạch để gi/ết bà nội. Nhưng vì bản thân bố, vì con nữa. Nên bố con không dám mạo hiểm.”
Đạo sĩ đảo mắt nhìn quanh rồi nói: “Nếu tôi đoán không sai, về sau mẹ chồng cô phát hiện ra Thuận Tử muốn gi/ết bà ta, nên bà ta đã ra tay trước. Đúng không?”
Mẹ tôi gật đầu, đáp một tiếng: “Ừ”
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không có thắc mắc gì nữa.
Dân làng đồng thanh hét lên: “Thiêu ch*t bà ta! Thiêu ch*t bà ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/le-quy-bao-oan/chuong-10.html.]
Bà nội bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc này, tôi mới hiểu dụng ý của mẹ khi hạ độc, gây mê bà nội.
Là để bà nội ra đi mà không phải chịu đau đớn.
Đạo sĩ một lần nữa cầm cây đuốc, chuẩn bị thiêu sống bà nội.
Dưới tình thế cấp bách, tôi đã đưa ra một quyết định nặng nề nhất trong đời.
Quyết định sẽ khiến tôi trở thành cô nhi, nhưng dù vậy, tôi vẫn quyết tâm thực hiện.
Trơ mắt nhìn bà nội bị thiêu, tôi không nỡ.
Vở kịch này, tôi chỉ có thể diễn cùng mẹ đến đây thôi.
“Mẹ, thực ra cái ch*t của bố, là do mẹ làm đúng không?”
Đạo sĩ sửng sốt, thôn dân cùng thôn trưởng sửng sốt, mẹ tôi cũng sửng sốt.
"Tiểu Miêu, con nói bậy gì đó?” Mẹ tôi trách móc tôi.
“Bà gi/ết bố tôi, là bởi vì bố tôi là chướng ngại trong việc bà với bác trai vụng trộm bên nhau.”
"Mà bố tôi vừa ch*t, bà liền có thể cùng với bác trai mà ở bên nhau. Không, phải nói là, bà và bác trai đã vụng trộm ở bên nhau từ trước.”
Từng chữ thốt ra từ miệng tôi, giống như cầm lấy con d.a.o không có cán, tự cắt đau chính mình.
Đạo sĩ: “Tiểu Miêu, cái này cũng không thể nói bậy.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không có nói bậy, chứng cứ đang nằm ở nhà bác trai tôi.”