Lệ Quỷ Báo Oán - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-30 20:20:16
Lượt xem: 539
Mẹ tôi đi về phía bà nội, lấy ra một cây châm, cắm xuống cánh tay của bà nội.
Trong vài giây ngắn ngủi, bà nội liền rơi vào trạng thái hôn mê.
“Mẹ đã làm gì bà nội vậy?” Tôi chất vấn nói.
"Hạ độc.”
Tôi lúc đầu hơi hoảng, sau đó cầm lấy tay bà và dùng miệng hút chất độc ra.
Phía sau, mẹ tôi lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì đâu, bà nội con không ch*t được, chỉ là thiếp đi một lát.”
Lúc này, đạo sĩ hỏi mẹ tôi: “Cô nói Thuận Tử là do bà ta gi/ết, có bằng chứng sao?”
“Đương nhiên.”
Ngay sau đó, mẹ tôi kể lại quá trình bà nội gi/ết bố tôi.
“Vào đêm hôm đó, bà ta gọi Thuận Tử ra ngoài sân, nói có chuyện cần bàn.”
“Tôi ở bên cửa sổ nhìn ra, thấy bà ta cùng Thuận Tử trò chuyện vài câu, sau đó cùng nhau đi ra phía sau núi.”
Nghe đến đây, cho dù bị đánh ch*t tôi cũng phản bác nói:
"Mẹ, mẹ nói dối. Bà nội con đêm đó không có đi ra ngoài.”
Đêm hôm ấy, mặc dù tôi không thấy rõ người phụ nữ kia là ai, nhưng nhìn mái tóc và dáng người, tôi chắc chắn đó không phải là bà nội.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đem chuyện đó ra nói cho thôn dân cùng đạo sĩ nghe.
Đạo sĩ tròng mắt quay tới quay lui, vẻ mặt nghĩ nung nghĩ nấu:
“Đứa nhóc cùng mẹ đứa nhóc này bên nào cũng cho là mình đúng, hoặc là đứa nhóc đúng, hoặc là mẹ đứa nhóc này đúng, hoặc là cả hai người đều không đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/le-quy-bao-oan/chuong-9.html.]
“Xàm xí… Tầm phào… Cái này cần ông nói sao?!” Thôn dân phía dưới chán ghét nháo nhào lên.
Mẹ tôi tiếp tục kể về quá trình bà nội gi/ết bố tôi:
“Bà ta đầu tiên hạ độc Thuận Tử, sau khi Thuận Tử ch*t, th/i th/ể của anh ấy đã thu hút bầy sói, th/i th/ể đã bị sói ăn đến mức không thể nhận dạng được.....Tạo thành hiện trường giả là bị sói tấn công....”
Càng nghe mẹ tôi nói tôi càng thấy quen quen.
Lòng tôi nói thầm: “Đây chẳng phải là chuyện hôm qua tôi nói với mẹ sao?”
Đạo sĩ đề nghị: “Theo lời cô nói, nếu như Thuận Tử ch*t do bị hạ độc, vậy thì th/i th/ể nhất định còn chứa độc tố, thử nghiệm một chút là biết liền.”
Tôi bắt đầu luống cuống, nghĩ thầm :
“Không được, tôi đã thử nghiệm qua. Nếu để bọn họ thử nghiệm, chắc chắn mọi người sẽ tin chuyện mẹ tôi vừa kể, bà nội cũng không thể sống được.”
Tôi định nhanh chóng chạy về nhà, đem th/i th/ể bố tôi giấu đi.
Nhưng không ngờ mẹ tôi lại móc ra một khối thịt từ th/i th/ể bố tôi ra:
“Không cần đến nhà tôi, tôi đã lấy đem tới.”
Tôi càng không hiểu, giống như mẹ tôi đã biết sự tình sẽ đi đến bước này.
Đồng thời, mỗi một bước đều nằm trong sự kiểm soát của bà ấy.
Để thử nghiệm độc, đạo sĩ cùng thôn dân dùng một con chuột để thử độc.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn, con chuột vừa ăn một ít thịt, không bao lâu, nó ngừng ăn.
Nó lảo đảo 2 bước, ngã gục xuống, không thể đứng dậy.
Đạo sĩ hít sâu một hơi: “Không sai, Thuận Tử chính là trúng độc mà ch*t.”