Lôi Kéo - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:13:31
Lượt xem: 66
Lời nói của Hứa Đinh Bạch đột nhiên bị nuốt trở về, anh nhíu mày nhìn cô, bàn tay kéo tay áo cô hơi khựng lại.
Lâm Thanh Nhạc chậm rãi gỡ tay anh ra, cô rũ mắt thấp giọng nói: "Giữa bạn bè lâu ngày không gặp đương nhiên sẽ luôn có khoảng cách, không phải tớ ghét cậu, chỉ là tớ không biết phải nói gì thôi…"
Hứa Đinh Bạch: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn anh, cười nói: "Ừ, chỉ vậy thôi."
"Nhưng tôi không muốn có khoảng cách, chúng ta..."
"Nhưng hai người không gặp nhau nhiều năm như vậy thì làm sao có thể giống như lúc đầu được." Lâm Thanh Nhạc nói, "Cuộc sống của chúng ta không giống nhau, cũng hoàn toàn không có chạm mặt nhau, cậu không tìm tớ, tớ cũng không có cách nào liên lạc với cậu. Cứ như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ trở nên xa lạ."
Cô nói với vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ mình cô biết, cô đang ép bản thân mình phải bình tĩnh.
Cổ họng Hứa Đinh Bạch căng thẳng: "Tôi có tìm cậu... Trước khi trở về nước."
Cuối cùng thì anh cũng giải quyết xong tất cả mọi chuyện, anh cảm thấy mình đã có đủ năng lực và tư cách để đứng trước mặt cô, vì vậy anh quyết định đi tìm tung tích của cô.
Nhưng cô đã đổi số điện thoại, anh cho người đến trường cấp ba trước đây điều tra, sau đó mới phát hiện cô đã chuyển trường vào năm lớp mười hai, thầy cô giáo cũng không có cách liên lạc với nhà cô, nhưng may mắn, có một giáo viên biết được cô đã thi đậu vào đại học nào.
Vì vậy sau khi về nước, anh lập tức cho người thăm dò, nhờ đó anh biết được sau khi tốt nghiệp cô đã làm việc ở hai xí nghiệp, nhưng sau đó cũng không điều tra được gì nữa bởi vì cô đã từ chức vào ba tháng trước, trong lúc đó anh không có cách nào tra được tin tức của cô.
Thật ra, ban đầu anh kêu người nọ gửi cho anh ảnh tốt nghiệp của cô.
Nhưng anh không có xem.
Lần đầu tiên họ gặp mặt, anh luôn chờ cô đi làm để anh có thể điều tra được tung tích của cô, sau đó anh sẽ tự đến gặp cô.
Nhưng anh không ngờ, sẽ gặp cô ở quán bar hôm đó.
"Trước khi về nước cậu tìm tớ sao, vậy tại sao cậu không gọi cho tớ trước lúc đó? Lúc học cấp ba, tớ đã chờ cậu rất lâu." Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn anh, có ý trêu đùa hỏi. Nhưng sâu trong lòng cô, cô không nhịn được mà tức giận.
Một bên cô hỏi như vậy, một bên cô lại nhắc nhở chính mình, bọn họ đều đã lớn cả rồi, Hứa Đinh Bạch cũng rất tốt, cô không cần phải tức giận với anh vì chuyện đã xảy ra nhiều năm trước như vậy.
Cô không có tư cách và lập trường để giận anh, tất cả lựa chọn của anh, đều là đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-91.html.]
"Cậu đã đổi số..."
"Lên đại học tớ mới đổi, vậy trước đó thì sao?"
"Tôi..."
Sắc mặt Hứa Đinh Bạch hơi tái đi.
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, cô nhíu mày. Không phải nói là sẽ không tức giận sao, cô ép anh nói làm gì chứ...
Nghĩ tới đây, cô âm thầm hít một hơi thật sâu: "Được rồi, thật ra thì tớ biết cậu lựa chọn như vậy là đúng, khi còn nhỏ là do tớ không hiểu chuyện. Khi đó tớ có khả năng gì mà đòi giúp cậu chứ, cậu và gia đình cậu rời đi là đúng. Tớ, tớ chẳng qua có hơi buồn một chút, vì cho dù cậu đi xa, nhưng cũng có thể liên lạc với tớ... Cậu có thể nói cho tớ cậu rất tốt, chẳng qua tớ chỉ muốn biết một chút mà thôi."
"Xin lỗi, lúc ấy tôi không muốn lại ảnh hưởng tới cậu..." Cả người Hứa Đinh Bạch căng thẳng, từng phải đối mặt với nhiều chuyện khó khăn trong quá khứ nhưng sắc mặt anh vẫn chưa từng thay đổi, chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới không biết phải làm thế nào để giữ bình tĩnh, "Bởi vì cậu đã gặp rất nhiều chuyện cậu không nên gặp, hơn nữa chuyện học tập của cậu, còn có chuyện của ba tôi... Tôi đã đồng ý với mẹ cậu, sẽ không để tình trạng của tôi liên lụy, ảnh hưởng đến cậu."
Hốc mắt Lâm Thanh Nhạc lập tức nóng lên, nhưng cô đã nhanh chóng giấu đi.
Tại sao anh vẫn không hiểu... Một năm đó cho đến bây giờ Lâm Thanh Nhạc không hề cảm thấy Hứa Đinh Bạch sẽ liên lụy đến mình.
Anh là mục tiêu, là động lực của cô, vì anh, cô quyết tâm cố gắng. Cô không bị thấp điểm ở bất kỳ môn học nào, thậm chí cô học còn tốt hơn.
Nhưng tất cả mọi người, ngay cả anh đều cảm thấy anh sẽ ảnh hưởng đến cô, sẽ trở thành vật cản trong cuộc đời cô.
Rõ ràng... Không phải như vậy.
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt.
Bây giờ nói gì cũng vô ích, bọn họ đã không trở về được nữa rồi.
Lâm Thanh Nhạc yên lặng trong chốc lát, buồn bã nói: "Thật ra bây giờ nói đến những chuyện đã qua cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bây giờ cậu rất tốt, hơn nữa chúng ta gặp lại nhau, vẫn là bạn, cũng rất tốt mà. À... Vừa rồi chỉ là tớ thuận miệng nhắc đến thôi, cậu đừng để ý."
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy, tớ đi trước đây."
Không có ý nghĩa sao.
Nhưng đối với anh mà nói, tất cả đều có ý nghĩa.
Hơn nữa, cho dù cô có không tức giận thật hay không, hay thật sự không sao cả, nhưng anh hiểu rất rõ, anh không muốn bọn họ vẫn chỉ là bạn.