Lôi Kéo - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:15:26
Lượt xem: 74
Lâm Thanh Nhạc đi ra từ quầy rượu, trên đường vào lúc này người qua lại rất nhiều, cô đang đứng trên lề đường đón xe, nhưng mãi vẫn không có tài xế nào đến tiếp.
"Lên xe đi."
Không lâu sau một chiếc xe màu đen ngừng lại trước mặt cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn Hứa Đinh Bạch ngồi ở ghế lái, nói: "Không sao, tớ đón xe được rồi."
Hứa Đinh Bạch biết cô muốn dùng lời nói có khoảng cách mà từng bước đẩy anh ra xa, nhưng anh không muốn bị đẩy ra.
Anh xuống xe, mở cửa ghế phụ ra: "Không phải cậu nói vẫn là bạn sao, trễ như vậy để bạn bè đưa về nhà, không có vấn đề gì chứ."
Lâm Thanh Nhạc: "..."
Trên đường về, bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Lâm Thanh Nhạc ngồi trên xe Hứa Đinh Bạch, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cô cũng không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì nữa.
Cuối cùng cô chỉ có thể thầm nói với mình, những lời vừa rồi cô nói ra đều là thật lòng… Những chuyện trong quá khứ không còn ý nghĩa gì nữa, cô không tức giận cũng không khổ sở, cô chỉ đối với anh như là bạn bè bình thường mà thôi.
"Công việc hôm nay vẫn thuận lợi chứ?" Xe vững vàng tiến về phía trước, Hứa Đinh Bạch phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
Lâm Thanh Nhạc lấy lại tinh thần nói: "Ừ... Cũng tạm được."
"Nếu không hiểu cái gì, cậu có thể nói với tôi."
Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng nói: "Tớ sẽ hỏi giám đốc và tổng giám… Nói với cậu thì vượt cấp quá rồi."
Hứa Đinh Bạch dừng lại, "Lén hỏi tôi cũng không sao, tôi có thời gian mà."
"...Ừm."
"Thứ hai này, bộ phận kế hoạch các cậu có tham dự hội nghị về sản phẩm trang trí thông minh mới đúng chứ."
"Ừ." Lâm Thanh Nhạc hỏi, "Cậu cũng đi hả? Trong danh sách không thấy cậu..."
"Vốn không có." Hứa Đinh Bạch nhìn cô, "Nhưng vẫn có thể đi."
Ồ, cũng đúng, là sếp thì muốn đi giám sát hội nghị nào mà không được.
Đến đèn đỏ, xe ngừng trước làn đường dành cho người đi bộ.
Hứa Đinh Bạch đột nhiên xoay người ra phía sau lấy một tấm thảm sau đó đặt trên đùi cô: "Đắp lên đi."
"Tớ không lạnh."
Hứa Đinh Bạch nói: "Tay đã đỏ đến như vậy rồi mà còn nói là không lạnh?"
"Được rồi..."
"Vừa rồi cậu ra khỏi nhà rất gấp sao, mặc ít quần áo như vậy."
Thảm lông mềm mại như nhung, đắp lên rất thoải mái.
Lâm Thanh Nhạc theo bản năng sờ sờ hai cái: "Đúng là có hơi gấp... Nghe thấy cậu đánh Hoàng Thành Húc, tớ bị dọa một phen."
Nói đến đây, biểu cảm của Hứa Đinh Bạch hơi không được thoải mái, anh ho nhẹ, rồi chuyển đề tài sang chuyện khác: "Nghe nhạc không?"
"Được."
Hứa Đinh Bạch bật nhạc lên, thiết bị âm thanh trong xe quả nhiên có chất lượng rất tốt, ca khúc tiếng Anh phát ra vô cùng dễ nghe. Xe tiếp tục khởi động, âm nhạc lượn lờ xung quanh, hai người cũng trở nên trầm tĩnh trở lại.
Hứa Đinh Bạch là một người không thích nói chuyện, trước đây không phải Lâm Thanh Nhạc luôn bên cạnh líu ríu, thì bọn họ cũng sẽ không nói nhiều như vậy. Vì vậy bây giờ Lâm Thanh Nhạc không nói gì, giữa hai người dĩ nhiên sẽ trở nên yên tĩnh hơn.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại.
"Đến rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/loi-keo/chuong-92.html.]
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn cửa tiểu khu: "Cậu nhớ chú ý an toàn."
"Ừ, tớ xuống xe đây."
Lâm Thanh Nhạc mở cửa xuống xe, vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại nghe thấy Hứa Đinh Bạch kêu tên cô. Cô quay đầu nhìn anh bước xuống xe.
"Trùm lên đi." Anh rũ mắt nhìn cô, cầm tấm thảm trong xe trùm lên người cô.
Lâm Thanh Nhạc hốt hoảng vội vàng cầm tấm thảm đề phòng nó rơi xuống đất: "Không cần đâu, tớ về đến nhà rồi."
"Còn đi một đoạn nữa mà, cậu sẽ lạnh đó."
"Nhưng..."
"Lần sau lúc tôi đến đón cậu trả lại cho tôi cũng được."
"..."
Hứa Đinh Bạch nói xong, thì xoay người đi về phía xe.
Lâm Thanh Nhạc ngơ ngác, lần sau tới đón... Cái gì mà lần sau chứ.
——
Sau khi Lâm Thanh Nhạc về đến nhà, mới phát hiện Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê đang ở trong phòng khách.
Cô nhìn đồng hồ treo tường: "Hiểu Nghê, trễ như vậy cậu còn chưa ngủ à?"
Đổng Hiểu Nghê: "Đợi các cậu đó, vừa rồi cậu cứ đi ra ngoài như vậy, tớ sợ sẽ có chuyện gì."
Lâm Thanh Nhạc: "Còn cậu, cậu không đi cùng Hoàng Thành Húc sao?"
Mắt Vu Đình Đình sáng lên: "Tớ để anh ấy về nhà một mình rồi! Sau đó tớ vội vàng quay lại chờ cậu đó!"
"...Cậu chờ tớ làm gì."
"Đương nhiên là nói về Hứa Đinh Bạch rồi!" Vu Đình Đình nói, "Tình huống gì vậy chứ, cậu gặp lại cậu ta mà không nói cho ai biết sao?"
"Nói gì chứ... Cái này thì có gì mà nói."
Vu Đình Đình: "Không phải chứ Thanh Nhạc, lúc học cấp ba cậu đối xử với Hứa Đinh Bạch tốt đến nỗi làm tớ cảm động muốn khóc. Bây giờ gặp lại, cậu không vui chút nào sao?"
Đổng Hiểu Nghê không biết chuyện thời cấp ba của Lâm Thanh Nhạc, vừa rồi cô ấy nghe Vu Đình Đình nói qua một chút, mới biết trước đây cô từng có một thời gian như vậy.
Lâm Thanh Nhạc: "Tớ, tớ vui chứ... tớ vui một mình là được rồi, cậu còn muốn tớ tuyên truyền bốn phía sao."
Vu Đình Đình: "Ít ra cậu cũng nên kể cho tớ nghe chứ! Mẹ nó, mắt cậu ta đẹp như vậy, trời ơi đẹp trai quá luôn, so với lúc trước còn đẹp trai hơn! Tuyệt quá đi!"
Đổng Hiểu Nghê: "Đẹp trai lắm sao? Cậu có làm quá không vậy?"
Vu Đình Đình: "Một chút cũng không quá đâu, nếu cậu tận mắt nhìn thấy cậu ta chắc chắn sẽ lưu luyến không quên được cho mà coi."
Lâm Thanh Nhạc: "..."
Vu Đình Đình kéo tay Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống: "Thành thật mà nói thì lúc cấp ba tớ cảm thấy hai người không đáng tin chút nào... Nhưng bây giờ tớ thấy, cậu ta có thể, thật sự có thể, hai người chắc chắn có thể ở bên nhau!"
Lâm Thanh Nhạc hơi khó thở, lỗ tai cô đột nhiên có chút đỏ lên: "Cái gì mà ở bên nhau? Chúng tớ bây giờ chỉ là bạn thôi. Hơn nữa, cậu ấy còn là cấp trên của tớ, cậu đừng nói bậy bạ."
"Cấp trên? Cậu ta cũng làm ở Aurora sao?"
"Ừm… Cậu ấy là quản lý khu vực Trung Quốc."
Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê cùng nhìn nhau, đồng thời thốt ra một câu nói thô tục.
Đổng Hiểu Nghê: "Cậu ta không phải cùng tuổi với các cậu sao? Vậy mà đã xuất sắc như vậy?"
Vu Đình Đình nuốt nước bọt khó nhọc nói: "Không sao, bình tĩnh lại, đó là Hứa Đinh Bạch mà, có thể chứ, trước kia lúc còn đi học cậu ta đã rất thông minh gian xảo rồi."
Lâm Thanh Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu: "Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi ngủ đây."