LÒNG TỐT ĐẶT SAI CHỖ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:51:55
Lượt xem: 752
“Mẹ, đồng nghiệp và bạn bè không giống nhau. Hơn nữa, bản chất của con người rất khó đoán, nhìn thấy người bên cạnh sống tốt, mọi người thường sẽ ghen tị trước sau đó mới có thể chúc mừng.”
Mẹ tôi không cho là đúng, bà ấy cho rằng lòng người vẫn chất phác như mười mấy năm trước: "Sao có thể chứ? Hi Hi, suy nghĩ của con về con người quá phức tạp rồi.”
Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng không muốn tranh cãi nhiều về đề tài lòng người này:
“Mẹ, khiêm tốn một chút cũng không sao đâu.”
Tuy rằng mẹ tôi không hiểu nhưng vẫn đồng ý cách làm của tôi.
05
Khoảng một tuần sau, Mạc Phỉ Phỉ đã chặn đường tôi trong phòng trà của công ty.
Cô ta tức giận hỏi tôi: "Ngải Hi, số tiền kia của cậu khi nào thì hết hạn?”
Tôi nhìn cô ta, ra vẻ kinh ngạc: "Tôi mượn tiền cậu lúc nào?"
Vẻ mặt của Mạc Phỉ Phỉ rất tức giận mà cao giọng: "Lần trước họp lớp, không phải cậu đòi tôi hai mươi vạn tệ để cho Lý Quốc Nham mượn sao?"
"Đúng vậy, cậu chuyển hai mươi vạn cho Lý Quốc Nham, vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Kiếp trước, cô ta vênh váo tự đắc nói với tôi câu đó rất hợp tình hợp lý.
Bây giờ cô ta hơi bối rối, nói không nên lời, muốn tiến lên lôi kéo tôi.
Tôi lập tức cầm lấy bình nước nóng: "Chậc, cẩn thận một chút, đừng để mình bị bỏng rồi bị hủy dung nha.”
Tôi lạnh nhạt pha một tách cà phê rồi khuấy đều cà phê trong ly, sau đó nhẹ nhàng uống một ngụm:
“Tiền là cậu cho Lý Quốc Nham, cậu nên đòi cậu ta mới đúng. Cậu tìm tôi thì có lợi ích gì?”
Vẻ mặt của Mạc Phỉ Phỉ đỏ đến tận cổ giống như một quả bóng bay màu đỏ sắp nổ tung đến nơi vậy.
Cô ta cắn răng nghiến lợi: "Là cậu bảo tôi ứng trước, số tiền đó là lấy danh nghĩa của cậu cho Lý Quốc Nham mượn.”
Vẻ mặt tôi hơi mơ hồ: "Nào có? Có phải cậu uống nhiều quá nên nhớ lầm không? Tiền chuyển ra từ sổ tiết kiệm của cậu, người nhận là Lý Quốc Nham.”
Mạc Phỉ Phỉ dậm chân tức giận, tôi càng thờ ơ thì cô ta càng lo lắng hơn.
Cô ta xoay người gọi điện thoại cho Lý Quốc Nham, kết quả người ta đã tắt máy từ lâu.
Mạc Phỉ Phỉ lại lập tức liên lạc với các bạn học ngày đó, muốn họ làm chứng là tôi mượn tiền cô ta.
Nhưng kết quả thì có người nói mình uống nhiều quá không rõ, còn không thì có người không muốn dính dáng đến tranh chấp nợ nần vòng vo.
Hơn nữa trong số họ đã có người nhìn ra Lý Quốc Nham sẽ gặp chuyện cho nên ngày đó đều câm miệng không can thiệp vào.
Kiếp trước chỉ có tôi là không hiểu ánh mắt của mọi người rồi bị Mạc Phỉ Phỉ làm cho choáng váng đầu, ngốc nghếch chuyển khoản.
Về sau khi tìm tới họ, từng người từng người cũng chối như vậy.
Khiến tôi tức giận đến mấy tháng không ngủ được, tóc cũng rụng đi rất nhiều.
Mạc Phỉ Phỉ liên lạc mọi người không có kết quả tìm tới nhà Lý Quốc Nham thì người đã trốn chạy đi từ lâu, nhà cũng trống không.
Cô ta lựa chọn báo cảnh sát thì mới biết được người ta đã chạy trốn rồi, còn nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát.
Cảnh sát cũng cảm thấy khó xử: "Cô có thể lựa chọn khởi tố nhưng khả năng lấy lại tiền rất nhỏ. Cô không có bằng chứng huống hồ chi bây giờ còn không tìm thấy bị cáo.”
Trải qua một màn này, Mạc Phỉ Phỉ cũng làm ầm ĩ với đám bạn đại học.
Có mấy người đã trở mặt, ầm ĩ một trận cho ra trò.
06
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/long-tot-dat-sai-cho/chuong-3.html.]
Không bao lâu sau đó, Mạc Phỉ Phỉ lại tìm đến tôi, trong ánh mắt của cô ta chứa đầy sự đắn đo.
“Ngải Hi, chẳng lẽ mạng của mẹ cậu cũng không bằng hai mươi vạn tệ sao?”
“Cậu đã quên, nếu không phải nhờ tôi có ở đó kịp thời thì mẹ cậu đã được đẩy về với tấm vải trắng rồi à?”
Ồ, suýt nữa quên mất.
Tôi nhớ lại lúc sau khi mình bị nghiền c.h.ế.t tươi, linh hồn vẫn chưa tan biến.
Tôi đã bay đến đám tang của tôi, Mạc Phỉ Phỉ đang lau những giọt nước mắt chưa từng chảy ra rồi thì thầm vào di ảnh của tôi:
"Người bạn thân yêu ngu ngốc của tôi, cậu cho rằng lần đó là tôi cứu mạng mẹ cậu sao."
“Thật sự đáng tiếc quá đi mất, lại c.h.ế.t mất một người coi tiền như cỏ rác nói gì cũng đồng ý như cậu rồi.”
Tôi bước đến gần Mạc Phỉ Phỉ.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phỉ Phỉ: "Cậu chắc chắn rằng cậu cứu mẹ tôi chứ?"
Cô ta kinh ngạc chớp mắt rồi bối rối lui về phía sau một bước, xém chút nữa đã lảo đảo ngã xuống đất, cô ta né tránh ánh mắt của tôi.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Cô ta lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhìn tôi rồi khẽ nhếch cằm lên:
"Ngày đó ở bệnh viện cậu còn chưa thấy hết sao?"
Tôi nhếch khóe miệng: "Tôi thấy rồi, tôi cũng nghe bác sĩ nói nhờ có người hồi sức tim phổi kịp thời mà mẹ tôi mới có thể sống sót."
“Thế nhưng, Mạc Phỉ Phỉ à, người hồi sức tim phổi cho mẹ tôi, rõ ràng là một anh trai giao hàng đi ngang qua.”
Ánh mắt của tôi giống như những mũi tên lạnh vô tình xuyên qua quá khứ.
Mạc Phỉ Phỉ há hốc mồm.
Sau khi tôi bị cô ta hại c.h.ế.t thì mới biết được sự thật này.
Ngày đó anh tai giao hàng lên lầu đưa đồ ăn xong, đang vội vàng đi giao đơn tiếp theo.
Anh ấy vừa định lên xe thì mẹ tôi ngã thẳng xuống đất trước mặt anh ấy.
Anh ấy không nói hai lời bỏ xe sang một bên, trực tiếp bắt đầu kiểm tra cho mẹ tôi.
Sau khi kiểm tra, anh ấy biết phải hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo.
Anh ấy gọi 120, nói về tình hình của mẹ tôi với bên cấp cứu một cách lưu loát và bắt đầu hồi sức tim phổi.
Chờ sau khi xe cấp cứu 120 đến, vừa hay bị Mạc Phỉ Phỉ thấy được.
Cô ta chạy đến, nói cho anh trai giao hàng rằng bệnh nhân này dì của cô ta, bảo anh ấy yên tâm đi chạy giao đơn tiếp theo.
Anh trai kia còn muốn nói thêm với nhân viên y tế vài câu nhưng bị Mạc Phỉ Phỉ đuổi đi.
Mạc Phỉ Phỉ còn uy h.i.ế.p rằng nếu người này xảy ra chuyện gì thì sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ấy.
Lúc này mới để cho anh trai giao hàng vội vàng rời đi.
Từ đó về sau, anh ấy cũng không nhận đơn giao hàng ở đây nữa.
Sau khi anh trai đó rời đi, trên đường đi anh ấy còn lo lắng cho người bệnh rằng liệu người đó có khôi phục sức khỏe được không.
Việc này không chỉ khiến Mạc Phỉ Phỉ bắt được sơ hở mà ngay sau đó còn lấy cơ uy h.i.ế.p anh ấy.
Còn để cho anh trai giao hàng thiện lương có kiến thức hiểu thêm một chút về cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Sau khi bị tôi vạch trần, Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng cô ta vẫn lắp bắp: "Cậu… Cậu, tôi… Tôi" liên tục mà không nói nên lời.
Tôi nói với cô ta bằng giọng điệu lạnh lùng hơn: "Mạc Phỉ Phỉ, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, tôi không muốn làm ầm ĩ khó coi như vậy."