LỪA GẠT NHÀ GẦN TRƯỜNG HỌC - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-07-01 19:30:35
Lượt xem: 439
Tôi gầm thét: "Đó là cháu trai ruột của các người sao? Các người che chở như thế!"
Hai người họ liếc nhau, biểu cảm không thích hợp.
Vừa dứt lời, tôi trực tiếp đứng dậy, cầm túi muốn đi qua tìm nhà anh họ giằng co.
Thấy không thể khuyên nổi, mẹ chồng và Triệu Bân cũng đành phải đi theo.
Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho nhà bọn họ, rõ ràng đều là trạng thái tắt máy.
Sau khi đến, dù tôi gõ cửa thế nào, cũng đều không có ai đáp lại, giống như không có ai ở nhà.
Mẹ chồng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi còn ở nhà."
Tôi cười lạnh, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: "Phòng 303, đơn nguyên 1, tòa nhà 15 trong hoa viên Tử Vận, làm phiền các anh tới nhanh lên, tôi bên này đang vội."
Tôi đã tính trước được người nhà bọn họ sẽ chơi xấu, cho nên đã sớm chuẩn bị.
Triệu Bân khẩn trương nói: "Vợ à, em gọi điện thoại cho ai đấy?"
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy một cái: "Thợ sửa khóa, công ty dọn nhà, hôm nay em cũng không tin mình không vào được nhà mình!"
Tôi vừa nói xong câu đó không lâu, cửa bỗng nhiên mở ra.
Người đi ra là chị dâu họ của Triệu Bân, cô ta trông thấy dáng vẻ này của chúng tôi, nịnh nọt cười nói: "Ngại quá, vừa rồi chị ôm con ngủ một lát nên không nghe thấy âm thanh."
Anh họ cũng đi ra, anh ta nhìn chồng tôi nói: "Ai nha, em họ đến cũng không nói một tiếng, anh chị cũng chưa chuẩn bị gì."
Tôi nói gọn gàng dứt khoát: "Đừng có giả ngu, không phải vừa rồi mẹ chồng tôi đã tới sao?"
Tôi đặt một ngàn đồng trên mặt bàn trước bọn họ: "Tôi không cần số tiền này, mấy người giải thích chuyện suất đi học một chút đi."
Anh họ và chị dâu họ nhìn nhau, thấy không thể qua loa tắc trách được, bọn họ cũng thay đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-gat-nha-gan-truong-hoc/chuong-03.html.]
"Em dâu, em nói chuyện thế nào vậy? Không sai, anh chị ở nhà em. Nhưng suất đi học này là các em tự nguyện cho, cũng không phải chúng ta ép mà?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Ai tự nguyện cho các người? Các người nói rõ ràng ra."
Anh họ cười lạnh một tiếng, lườm tôi một chút.
Một giây sau, lời anh ta nói mới thật sự là sấm sét giữa trời quang.
"Ai cho sao? Đương nhiên là Triệu Bân, chồng em đấy."
4
Tôi kinh ngạc quay đầu sang nhìn về phía chồng.
Lúc này, trên mặt chồng tôi đã là lúc đỏ lúc trắng.
Anh ấy khó xử giữ chặt tôi, nói: "Tiêu Tiêu, chúng ta về nhà trước đi, em xem hôm nay cũng không còn sớm nữa, anh họ, anh chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm nào chúng ta cùng ăn cơm, ngồi với nhau một buổi, em mời khách."
Tôi hất tay chồng ra, tức giận nói: "Anh đừng có mà ba phải! Chuyện của con gái mà anh lại hướng cùi chỏ ra bên ngoài sao?"
Chị dâu họ nghe vậy, lập tức nói với giọng điệu kỳ quái: “Ai da, sao chú Bân nghe lời vợ thế? Bình thường chị cũng không dám nói chuyện với anh họ chú như này đâu."
Anh họ tiếp lời: "Đúng vậy đấy chú Bân, bình thường em ở nhà chắc chịu uất ức không ít nhỉ? Hôm nào cũng để vợ gào tới gào lui như thế."
Hai câu này giống như đ.â.m vào chỗ đau trong lòng chồng, anh ấy đỏ mặt hét lên với tôi: "Về nhà! Đừng ở đây làm mất mặt nữa!"
Tôi cả giận nói: "Mất mặt sao? Suất đi học của con gái mình bị người khác chiếm mất, uất ức không dám thả một rắm nào mới là mất mặt!"
Vừa mới dứt lời, một cái tát đánh vào mặt tôi.
Tôi nhìn Triệu Bân không thể tin nổi, trong lỗ tai còn vang vọng tiếng ù ù.
Từ khi tôi biết Triệu Bân cho đến này, đây là lần đầu anh ấy nổi giận với tôi, cũng là lần đầu anh ấy ra tay với tôi.
Thấy cảnh này, anh họ, chị dâu họ ở một bên vừa xì xào bàn tán, vừa nhìn vui vẻ.