Lưỡng Thế Hoan - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-03-23 14:57:33
Lượt xem: 2,149
Năm thứ ba ta khôi phục thân phận, A Nguyên trở thành thái tử phi của ta.
Cha nương, còn có ca ca của A Nguyên đều trở lại kinh thành.
Nàng ngồi trên đùi ta, hoang mang nói:
"Nương ta nói, bà ấy mơ một giấc mơ, trong mơ cả nhà ta đều gặp phải tai họa, ta còn tiến cung làm quý phi nương nương, khiến cho ta sợ hãi một hồi. Bây giờ xem ra, cũng không có linh nghiệm."
"Nhạc mẫu sau đó không phải đã nói, chỉ là cơn ác mộng giống thật thôi sao."
Ta đùa nàng: "Lẽ nào.... nàng thật sự muốn làm mẹ kế của ta?"
A Nguyên tức giận cắn ta, ta chọc nàng chuyển hướng sang đề tài khác, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Giấc mơ đó của nhạc mẫu, đã là câu chuyện của kiếp trước rồi.
Mà ta lại có được kí ức của kiếp trước.
Kiếp trước, cả nhà A Nguyên bởi vì cuốn vào tội tham ô, cả nhà chịu họa tai bay vạ gió.
Duy chỉ có A Nguyên tránh được một kiếp, tiến cung làm cung nữ.
Đêm đó nhạc mẫu đưa theo cả nhà xuất thành, đưa cho ta một bức thư.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trên thư vẻn vẹn vài lời:
"Thái tử điện hạ, kiếp trước cả nhà chúng ta chịu tai bay vạ gió. A Nguyên vào trong cung làm cung nữ, nó làm bạn hơn mười năm với người, cả đời này, xin hãy đối xử tử tế với nó."
Thì ra, nhạc mẫu cũng có kí ức của kiếp trước, bà ấy biết được ta không phải Hoa Dương, mà là Chu Tụng Thời.
Nhạc mẫu bất chấp mạo hiểm thăm dò ta, chính là muốn vì A Nguyên tranh thủ một phần tình cảm mà thôi.
Vô tình nhất là nhà Đế vương, bà ấy là sợ tương lai ta lên vị trí cao, quên đi tình cảm những năm này, phụ lòng A Nguyên.
Sau khi thành hôn cùng với A Nguyên, ta rất ít khi nhớ lại những chuyện của kiếp trước.
Mùa đông rét đậm, tẩm điện đốt địa long, vô cùng ấm áp.
A Nguyên mặc một bộ lông xù, vấn tóc đơn giản, ngồi trên giường nhỏ lật xem tập tranh vẽ.
Ta đến gần rồi, nàng mới ngước đầu lên nhìn ta, bông tai ngọc bích trên đôi tai trắng ngần của nàng rũ xuống lắc lư khiến trái tim ta rung động.
Trong lòng nàng ấy trước sau không giấu nổi chuyện gì, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
"Hôm nay ta biết được một chuyện xưa, năm đó ta 8 tuổi, Khâm Thiên Giám nhận được mật lệnh của chàng về nông thôn tìm ta, từ đầu đến cuối căn bản không có vì chàng xua đuổi tà ma hay chữa bệnh gì, mà đều là sự ngụy trang của chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luong-the-hoan/chuong-10.html.]
"Chu Tụng Thời, chàng yêu ta nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"
A Nguyên là người cởi mở, nhưng cũng là người bướng bỉnh, hai mắt ngấn lệ dịu dàng nhìn ta, lòng ta đã bắt đầu ướt át rồi.
Ta nửa thật nửa giả nói:
"Năm đó ta mạo danh Hoa Dương, quả thật đã mắc bệnh nặng, trong mơ mơ hồ nhìn thấy một tiểu cô nương, nàng ấy sẽ ở bên cạnh ta đến hết cuộc đời. Sau khi ta tỉnh lại, liền sai người của khâm thiên giám đi tìm, không ngờ rằng, thật sự có nàng như vậy, ở huyện nông thôn xa xôi chờ ta."
"Thật vậy ư?"
A Nguyên nửa tin nửa ngờ nhìn ta: "Vậy chàng há chẳng phải là có thể dự đoán trước được tương lai, thần kỳ như vậy sao!"
Ta nhéo đôi má mềm mại của nàng ấy, cúi đầu hôn nàng, tỏ vẻ đáng thương nói:
"Có thể là mẫu hậu và Hoa Dương ở trên trời có linh, nhìn ta sống quả thực đau khổ, áp lực, cho nên đã báo mộng cho ta, bảo ta sớm đi tìm nàng."
Ta nhắc tới chuyện trước đây, A Nguyên lập tức liền mềm lòng, không hề truy hỏi ta thêm nữa, trái lại còn ôm lấy ta nói:
"Được rồi được rồi, đều qua cả rồi."
"Nghe nói hoa mai ở trong vườn nở rồi, chúng ta đi ngắm chút đi.
"Nàng không phải muốn xuất cung đi chơi sao?"
Ta nhìn về phía nàng.
Làm thái tử phi nàng ấy cũng không chịu sống yên ổn, dăm ba hôm nàng ấy lại xuất cung đi chơi.
Có những khi chơi tới mức không muốn trở về, còn cần ta phái người đi cưỡng ép mang về.
A Nguyên chớp mắt một cái, kéo cánh tay của ta làm bộ làm tịch than thở:
"Ôi chao! Ta đây không phải đã ba ngày không xuất cung rồi sao, đi mau đi mau thôi, nếu đi muộn là sẽ không ngắm được hoa mai mất."
Nghe ra thì, đây đều là cái cớ nàng bào chữa cho qua.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh, đều nhịn không được mà cười trộm.
Ta lười nhác theo sát nàng ấy, nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng ấy, trong lòng ta nhẹ nhàng nói:
A Nguyên, cả đời này, ta chỉ mong nàng bình an, vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Những đau khổ và giày vò của kiếp trước, chỉ có một mình ta nhớ là được rồi.