Lưỡng Thế Hoan - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-24 21:05:11
Lượt xem: 1,260
Kiếp trước, ta gặp A Nguyên vào một ngày đông lạnh thấu xương.
Mùa đông năm đó, hoàng hậu vu oan ta dâm loạn cung đình, giam lỏng ta.
Hoa Dương kéo thân thể bệnh tật cầu xin vì ta, ngày hôm sau phát bệnh rời xa trần thế.
Ta ngồi ở đông cung, Tạ Thanh Dương báo tin cho ta rằng Hoa Dương c.h.ế.t bệnh, hắn cả người đều hoảng hốt.
"Điện hạ, Hoa Dương mất rồi, nàng ấy cứ như vậy mà mất rồi."
Tạ Thanh Dương dường như không tin vậy, hắn không ngừng tự lẩm bẩm.
Mẫu hậu, Hoa Dương đều là bị Lý Phượng Vũ bức chết.
Sớm muộn sẽ có ngày, ta cũng sẽ bị bức chết.
Phụ hoàng vì bảo vệ ta, giả vờ tức giận, đánh ta 20 gậy, để ta ẩn núp trong lãnh cung.
Hoàng hậu phái người âm thầm ra tay, đánh đến 2 chân của ta m.á.u chảy đầm đìa, bà ta là muốn nhân cơ hội phế bỏ ta.
Ba ngày liên tiếp, ta chịu đựng đói khát, lạnh lẽo, đau đớn ở trong lãnh cung.
A Nguyên chính là người xuất hiện lúc đó.
Nàng mặc trang phục hồng nhạt, đầu tết 2 búi tóc, hành lễ lung tung.
Vừa nhìn đã biết tiểu cung nữ không được qua đào tạo nghiêm chỉnh.
Đoán chừng không phải tội nhân, chỉ là nữ nhân bình thường, bị ném đến lãnh cung hầu hạ ta.
" Điện hạ, ngài c.h.ế.t rồi à?"
Nàng vậy mà dám to gan bước qua đẩy đẩy ta.
Ta trong lúc nhất thời, vậy mà muốn cười, tiểu cung nữ này đã vậy còn rất vụng về, dám nói chuyện với ta như vậy, phạm vào kiêng kị tày trời.
A Nguyên ở trong cung tìm được rất nhiều thảo dược, phối các vị thuốc lại trị thương cho ta.
Chân của ta, vậy mà dần dần tốt lên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lúc ta giả bộ mê man, đêm tối thường nghe thấy tiếng khóc lén lút của nàng, còn lén lút lải nhải:
"Cha nương, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân."
"A Nguyên hiện tại có tiền đồ rồi, người mà con hầu hạ chính là thái tử điện hạ."
" Đợi A Nguyên vượt trội hơn người rồi, nhất định sẽ vì cha rửa mối oan tình."
Sau đó ta mới biết, phụ thân của A Nguyên là một quan huyện nhỏ, quấn vào án tham ô chốn quan trường, cả nhà rơi vào lao ngục.
A Nguyên tuổi còn nhỏ, thoát được một kiếp.
Đáng tiếc, A Nguyên không có đợi được đến khi bản thân trưởng thành, Ôn gia bốn người c.h.ế.t cả bốn.
Câu chuyện này, ta không dám nói với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/luong-the-hoan/chuong-11.html.]
A Nguyên là một cô nương thông minh lại cứng cỏi, nàng trưởng thành một cách ngoan cường, mỗi một ngày trôi qua đều rất lạc quan.
Nàng còn yêu cầu ta, ở trong lãnh cung này cũng phải vươn lên.
"Điện hạ, nên đọc sách rồi."
"Điện hạ, nên thức dậy chạy bộ rồi."
"Điện hạ, dù có không thích đi chăng nữa cũng phải ăn, ăn no rồi mới có sức lực."
A Nguyên giống như một con ong mật nhỏ xoay chuyển xung quanh ta.
Vào mùa xuân, nàng sẽ bẻ gãy vài cành hoa dại, cắm vào trong bình hoa rách nát, thêm phần hứng thú.
Những ngày thời tiết ấm áp, nàng viết chữ cùng với ta ở trong hoa viên.
Có thể nhìn ra cha nương A Nguyên là dùng tâm dạy dỗ nàng, chữ của nàng ấy viết không tồi, tính tình cởi mở, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.
Có thể trộm cá chép từ trong hồ ở hoa viên, bẻ hoa hòe ở trong cung của lão thái phi, lấy hạt rẻ bẫy gà rừng ở sau núi, trên dưới hoàng cung chỉ có một mình nàng dám làm.
"Nương ta trước giờ bắt ta ở nhà thêu hoa, đọc sách, ta thường vui chơi mù quáng ở bên ngoài."
A Nguyên giúp ta mài mực, tự hào mà nói:
"Ta có trí nhớ khá tốt, phương thuốc dân gian chữa lành chân điện hạ là người thợ săn ở trong núi dạy ta đó. Nhà ông ấy mấy đời đều dùng phương thuốc đó, ta liền ghi nhớ lại."
Không ngờ rằng lại dùng tới.
Nàng đó! Qua hết năm là 12 tuổi rồi, tính tình vẫn là léo nha léo nhéo.
Những tiểu cô nương xung quanh, độ tuổi giống nàng, sớm đã tích góp của hồi môn, tìm kiếm người thương rồi.
A Nguyên thì hay rồi! Hôm nay đi Ngự Thiện Phòng trộm cái đùi gà, ngày mai đến chỗ mấy tiểu thái giám đánh cược ít tiền, ngày mốt lại ở một nơi nào đó làm ra một vài trò lộn xộn.
Tóm lại, A Nguyên chính là bận rộn đây đó quanh năm suốt tháng.
Còn việc hầu hạ người, A Nguyên luôn luôn là làm không tốt.
Nàng trước đây mặc dù chỉ là con gái của một quan huyện bát phẩm, bên cạnh cũng có 2 nha hoàn đắc lực hầu hạ.
Trong nhà gặp nạn phải tiến cung, ma ma trong cung cũng không có cẩn thận chỉ dạy nàng, tùy ý phái nàng đến lãnh cung.
Bảo nàng đun bình nước, trên tay liền bỏng một vết lớn, đáng thương như vậy, cơm cũng cần phải để ta đút cho nàng ăn.
Bảo nàng chuẩn bị nước rửa chân, nàng lại tự mình ngâm nước trước, còn sai ta thêm nước nóng.
Bảo nàng may y phục, đường kim mũi chỉ rất lộn xộn, còn cần ta gỡ ra may lại lần nữa.
Kết quả là, người nấu nướng trong lãnh cung là ta, người may y phục cũng là ta, người sửa chữ các vật dụng trong nhà cũng là ta.
A Nguyên giống như đồ ngốc vậy, chỉ biết hứng thú chạy lại nói với ta:
"Điện hạ, ta đã nhận chú Vương ở Ngự Thiện Phòng làm cha nuôi, từ nay về sau hai chúng ta chính là không còn sợ đói nữa."
Ta là từng nghe qua nàng nói, chú Vương ở ngự thiện phòng kia, vậy mà lại là đồng hương của nàng.
Nói qua nói lại, A Nguyên vậy mà còn từng cứu giúp người mẹ già ở trong nhà của chú Vương, kết hợp lại một mối nhân duyên tốt đẹp.