Ly Ảnh - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:31:49
Lượt xem: 28
23.
Sau khi Hồ Điệp đi, ta cũng không muốn về phủ.
Ta ngồi trên gò đất nhỏ phía ngoài cổng Lạc Phường, lắng nghe âm thanh ty trúc du dương bên trong, một khoảnh náo nhiệt, không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn.
Yêu quái bọn ta rất ít khi cảm thấy cô đơn.
Mặc dù phần lớn thời gian, loài yêu đều độc lai độc vãng.
Yêu có chí hướng thường thường ưu tiên tu luyện, chứng đạo thành tiên, không rảnh để mà đa sầu đa cảm.
Yêu không có chí hướng thì du sơn ngoạn thủy, vô cầu vô thú, cũng rất tự do tự tại.
Có lẽ là ta đã quá gần gữi với loài người nên đã trở nên đa sầu đa cảm, chắc là bị lây nhiễm rồi.
Mặt trời ngả về tây, ta chuẩn bị về phủ.
Ta vừa đứng dậy, đột nhiên mắt cá chân phải của tôi bị siết chặt lại.
Ta ngh hoặc cúi đầu xuống.
Một cái vòng vàng sáng chói đang quấn quanh mắt cá chân ta.
???
Cái này từ đâu ra vậy ?
Ta nhớ rất rõ, lúc ra ta khỏi cửa vẫn chưa có cái này mà nhỉ.
Ta ngồi tựa lưng vào gò đất, tò mò nghịch nghịch chiếc vòng vàng.
Ai mag ngờ, tay ta vừa chạm vào thì cái vòng vàng bỗng siết chặt lại, lực mạnh đến mức tưởng như muốn gãy xương luôn.
Ta nghiến răng nghiến lợi , mới giữ được mình không hét lên đau đớn trước mặt mọi người.
Mặc dù ta rất không muốn xấu mặt, nhưng quả thực ta không thể đi được nữa.
Ta nhìn quanh không biết phải làm gì bây giờ.
Đúng lúc này, Lục Lan dẫn một nhóm thân binh xuất hiện.
Hắn đưa ta về Lục phủ, cả đường căng thẳng, không mở miệng nói một chữ nào.
Trà Đào Cam Sả
24.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-anh/chuong-12.html.]
Về tới Lục phủ, ta vẫn muốn tháo cái vòng vàng kia ra.
Lục Lan nhìn ta một lâu, đột nhiên mở miệng nói : “ Đừng cạy nữa.”
“ Nàng càng cạy, nó sẽ càng thiết chặt.”
“ Nàng đừng đụng vào nó, một lát nữa nó sẽ tự nới lỏng ra thôi.”
Hắn đối với thứ đồ này hiểu biết không ít nhi, ta còn cái gì không hiểu nữa đây ?
Ta nói: “ Ngươi có ý gì ?”
“ Tiểu Ảnh” Ánh mắt Lục Lam âm trầm, “ Ta biết nàng muốn rời ra ta.”
“ Ta cũng không ngốc, ta nhìn ra được là nàng muốn đi.”
“ Phải.” Ta thành thật nói: “ Ta đã chịu đựng ngươi đủ rồi.”
Thần sắc Lục Lan căng thẳng: “ Nàng sẽ không đi được đâu, cái vong vàng này, chỉ cần nàng cách ta quá xa, nó sẽ khóa chặt nàng lại.”
Hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đăth một nụ hôn lên trán ta.
“ Nàng không thể rời xa ta được.”
Ta quay mặt đi: “ Ngươi đối với ta không tốt, dựa vào cái gì ta không thể rời đi ?”
“ Ta sẽ đối tốt với nàng, “Lục Lan nói “ Ta đối tốt với nàng mà, nàng muốn cái gì, ta đều tìm cho nàng, có được không ?”
“Nàng rời khỏi ta rồi, thì có thể đi đâu chứ ? Nàng cũng không thể quay về Yêu tộc được nữa.”
“ Thân thể nàng không tốt, cũng không thể đi xa được.”
“ Hơn nữa, bất luận là nàng ở nơi nào, chỉ cần ta muốn tìm nàng, sẽ có vô số người nguyện ý bắt nàng đưa đến Lục phủ.”
“ Tiểu Ảnh, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, nếu nàng không vui, có thể tùy ý đánh ta, mắng ta, cũng có thể lấy d.a.o đ.â.m ta giống như lần trước, bao nhiêu lần cũng được, như thế có được không ?”
Ta cảm thấy hắn bị điên rồi.
Nếu không phải hắn bị điên, làm sao có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra những lời sởn tóc gáy như vậy chứ .
Lục Lan dồn ta vào góc tường.
Hắn giơ tay chạm vào chiếc vòng vàng và mỉm cười một cách mãn nguyện và bệnh hoạn.
“ Thật tốt, có cái này rồi, nàng sẽ chạy không thoát được nữa .”