Ly Ảnh - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:02:38
Lượt xem: 66
25.
Hồ Điệp rời đi đã được hai tháng.
Mà không thấy có tin tức gì.
Ngay khi ta đang tự hỏi liệu có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không.Thì vào lúc nửa đêm nọ, có một con rồng đã đến bên giường của ta.
Hắn không nói gì, chỉ đứng bên cạnh giường an tĩnh nhìn, thẳng cho đến khi ta từ trong mơ tỉnh dậy.
Con rồng đứng từ trên cao nhìn xuống nheo mắt nói: "Một con Thỏ con lông vàng?"
“ Thật đáng thương.”
Hắn vừa nói, vừa xoa nhẹ lên người ta, ta lập tức biến về nguyên hình là một con thỏ con, trên người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Con rồng nắm lấy tai ta, rồi nhấc bỗng ta lên không trung, nói: “Còn nhỏ thế này.”
“ Ta dẫn ngươi đi tìm yêu đan nhá.”
Từ đầu đến cuối, ta chưa kịp nói một lời nào đã bị con rồng xách lên nhét vào tay áo.
Con rồng bay lên trời, chỉ trong chớp mắt đã đến Thôi phủ.
Ngay cả nơi náo nhiệt như Thôi phủ, khi đêm khuya cũng bốn bề tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng côn trùng vô danh ríu rít, xen lẫn với tiếng hoa cỏ rung chuyển trước gió.
Con rồng dường như nhớ ra điều gì đó liền giải thích với ta.
"Một con bướm nhỏ đến Tây Hải tìm ta, nói rằng ngươi bị con người lấy mất yêu đan, sắp Ch//ết rồi.”
"Mấy ngày nay ta có chút thời gian rảnh nên tới xem sao."
"Bình thường loài rồng đều rất bận rộn, thỏ con tai ngắn, vận khí của ngươi cũng không tồi nha."
Ta thò đầu ra khỏi tay áo hắn.
“ Được rồi, cảm ơn huynh. Nhưng mà ta không phải lông vàng, lông của ta màu hạt dẻ.”
Ta lại thò đầu ra xa hơn một chút, dùng bàn chân trước nắm lấy mép tay áo của hắn.
“ Huynh nhìn cho kĩ một chút, nó chỉ đậm hơn màu trắng một chút chứ không phải màu vàng đâu.”
“Chậc,” con rồng không kiên nhẫn nói, “ Được rồi, thỏ con lông hạt dẻ.”
26.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-anh/chuong-13.html.]
Con rồng hoàn toàn không biết ẩn mình, suýt chút nữa xông thẳng vào sân viện của Thôi Bảo Yến.
Thôi Bảo Yến thực sự là không ngủ luôn.
Cô ta đang oan tránh với hai nhà hoàn thiếp thân : “ Tên tróc yêu sư kia quả nhiên là không đáng tin cậy, hắn ta không phải nói rằng Không có yêu đan thì Ly Ảnh sẽ không sống được bao lâu hay sao ? Tại sao đến bây giờ cô ta vẫn chưa Ch//ết ?”
Cô ta vuốt ve mặt mình trong tấm gương đồng.
“Lục Lan cũng vậy, cô ta đã thành như vậy mà còn coi cô ta như bảo bối. Nếu còn không đến hỏi cưới ta, thì ta cũng già mất mất thôi.”
Trà Đào Cam Sả
Con rồng không nhịn được nói: “ Ngươi là một phàm nhân, làm sao lại nói ra những lời độc ác đến như vậy chứ ?”
Thôi Bảo Yến giật mình quay người lại : “ Ngươi là ai ? Sao dám tự tiện xông vào phủ thừa tướng!"
Con rồng lười biếng đáp: “ Ta là Yêu nha.”
Hắn thực sự rất là khiêm tốn rồi.
Trên thực tế, tiểu yêu chỗ bọn ta đều lén lút gọi rồng là “ Tiên gia”.
Long tộc từ khi sinh ra đã là bán tiên rồi, nếu chăm chỉ tu luyện, thì chỉ mười mấy năm là đã có thể phi thăng rồi.
Vì vậy, nói một cách chính xác, Long tộc thực sự được coi là tiên rồi.
Tuy nhiên, có nhiều con rồng không quan tâm mình là tiên hay yêu, tác phong bá đạo, cũng không sợ thiên đạo trừng phạt.
Giống với con rồng trước mắt này vậy.
Hắn thậm chí còn không thèm giới thiệu bản thâm thêm một chút, giơ tay làm cho hai nha hoàn bất tỉnh.
Hơi thở của Thôi Bảo Yến trở nên nặng nề, cô ta hướng phía cửa lớn mà chạy, vừa lớn tiếng hô cứu mạng.
Đáng tiếc là con rồng không cho cô ta cơ hội kêu cứu.
Hắn bịt kín cửa lại, đứng nhìn Thôi Bảo Yến từ trên xuống dưới.
"Ta nhìn thấy yêu đan của ngươi rồi, ngươi muốn cô ta ch//ết hay để cô ta sống?"
Ta suy nghĩ một lúc : “ Thực ra ta không thích cô ta lắm, nhưng g.i.ế.c người thì...hình như không tốt cho lắm.”
Con rồng gật đầu : “ Được !”
Phương pháp con rồng lấy lại yêu đan của tôi rất ôn hòa nhẹ nhàng, Thôi Bảo Yến mất đi ôn dưỡng của yêu đan, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy.
Con rồng ném yêu đan vào trong ống tay áo, ta dùng hai chân ôm lấy nó.
Chúng ta không ai liếc mắt nhìn Thôi Bảo Yến đang bất tỉnh, con rồng đưa ta nghênh ngang rời đi.