Lý Hoàn - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:59:43
Lượt xem: 1,609
Tửu lâu Tuyết Trân của ta, từ ngày khai trương luôn đông nghịt khách, thậm chí còn có người hào phóng bỏ ra hai ngàn quan, đặt trước một phòng riêng suốt cả năm.
Có thể phồn thịnh như vậy, thật ra là chẳng liên quan gì đến ta, bà chủ tiệm này cả.
Mà là vì có quá nhiều người ra tay giúp đỡ.
Nễu Nương có rất nhiều bạn bè ở khu vui chơi giải trí phía Tây thành, nàng ta đã nhờ những người viết lời bài hát, ca kỹ, người kể chuyện viết câu chuyện của ta và Trân Nhi tỷ tỷ thành bài hát, hát thành khúc nhạc, biên soạn thành thoại bản, bây giờ người người ở Biện Kinh đều biết đến "Truyền kỳ Trân Hoàn", khắp nơi đều ca ngợi tình tỷ muội.
Tài nấu nướng của Nghênh Xuân tỷ tỷ rất giỏi, tỷ ấy chủ động đảm nhận việc bếp núc của tửu lâu Tuyết Trân, dưới sự đốc thúc cằn nhằn của tỷ ấy, nhà bếp cứ dăm bữa nửa tháng lại cho ra mắt một vài món ăn mới, thực đơn trong tay người phục vụ mỗi lần đều mang đến cho thực khách những điều bất ngờ mới mẻ.
Lư Cảnh thì càng khỏi phải nói, hắn có vô số bạn bè tốt ở Biện Kinh, lại còn có quan hệ thân thiết với Tần vương. Tần vương là người nhiệt tình, từ ngày tửu lâu Tuyết Trân khai trương đã thường xuyên ghé qua ủng hộ, khiến các tiểu thư khuê các ở Biện Kinh đều đổ xô đến.
Bây giờ, từ quan lại cho đến dân thường, ai mà không biết đến tửu lâu Tuyết Trân chứ?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lư Cảnh nói lợi nhuận của tửu lâu Tuyết Trân, sáu phần thuộc về hắn, bốn phần thuộc về ta.
Ban đầu ta còn không để tâm, ai ngờ đến tháng chín, ta lại được chia đến hơn một nghìn hai trăm quan.
Ta choáng váng trước khối tài sản kếch xù, ngây ngốc như tượng gỗ.
Lư Cảnh cười khẩy, gõ nhẹ vào trâm cài trên tóc ta: "Còn ngẩn người ra đó làm gì? Đưa tiền cho ta, ta lập tức phái người đến Thạch Châu."
Mùa đông năm Hy Xuân thứ năm, hàng trăm thợ thủ công đã đến núi Tuyết Ưng trùng tu miếu thờ thần nữ, đúc lại tượng vàng thần nữ.
Đêm tượng vàng được đúc xong, Trân Nhi tỷ tỷ lại xuất hiện trong mơ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hoan/chuong-18.html.]
Ta kích động hỏi tỷ ấy: "Tỷ tỷ, tên sơn thần đó còn bắt nạt tỷ nữa không?"
Trân Nhi tỷ tỷ mặc áo choàng lông chồn vàng, sắc mặt hồng hào, rạng rỡ, hoàn toàn không còn vẻ tiều tụy như trước.
Nàng ấy nắm tay ta, mừng đến phát khóc: "Muội muội tốt, bây giờ tỷ đã đúc được tượng vàng, sắp sửa được phi thăng thành thần rồi, trên đời này sẽ không còn ai có thể sỉ nhục tỷ nữa."
"Tỷ tỷ tốt, tỷ đợi ta, ngày mai ta sẽ đến thăm tỷ."
"Không được,"Nàng ấy lắc đầu với ta, "Tiểu Hoàn, đừng đi con đường cũ nữa. Muội có được ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng, mà con đường muội đã đi quá khổ cực, muội phải tiến về phía trước, phía trước có gia đình sum họp, có cuộc sống ấm no, muội là người có phúc, sau này con cháu đời đời, muôn đời hưng thịnh."
Ta khóc, nước mắt lã chã rơi xuống tay tỷ ấy: "Tỷ tỷ, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"
Trân Nhi tỷ tỷ lại mỉm cười, nàng ấy dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên mi ta, quay đầu nhìn về phía hư vô với ánh mắt từ bi.
"Thiên đạo tuần hoàn, ở lại chính là ra đi, ra đi cũng chính là ở lại. Tiểu Hoàn, muội nhìn xem, trăng tròn là tỷ, bụi trần là tỷ, hoa nở, côn trùng kêu vang trên núi rừng là tỷ, gió thổi, tuyết rơi vào đêm đông cũng là tỷ, chỉ là, khi tỷ xuất hiện, thì muội đang say giấc nồng, khi muội bận rộn, thì tỷ lại vội vã lướt qua, chúng ta chỉ là không thể gặp lại nhau nữa, nhưng vẫn luôn ở trong lòng nhau."
Trân Nhi tỷ tỷ mỉm cười rời đi.
Lần ra đi này, là vĩnh biệt, ta biết tỷ ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong mơ ta nữa.
Đêm đông lạnh giá, ta đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, bất chợt nhìn thấy một trận tuyết đang rơi lất phất.
Những bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống lan can cầu, mái hiên lầu các, hành lang trước cửa sổ ta.
Đêm đó, ta đứng rất lâu trước cửa sổ, khóc cạn nước mắt.