Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lý Hoàn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:25:46
Lượt xem: 2,889

Nhà họ Lư là khách quen của tiệm thịt hun khói, nghe nói răng lão phu nhân nhà họ Lư không tốt, ngày thường thích nhất là ăn thịt hun khói đỏ trắng mềm nhừ.

 

Vì vậy, cứ đến ngày mùng một và mùng tám hàng tháng, nhà họ Lưu đều đến nhà họ Lư đưa hộp thức ăn.

 

Nhà họ Lư ở gần cầu Thái Bình, ta đã đến đó hai lần rồi.

 

Lần này, lão bộc canh cổng vẫn cho ta đứng chờ ở hành lang, còn ông ta thì lấy đĩa sứ xanh trắng trong hộp thức ăn rồi mới vào bẩm báo.

 

Nhìn từ bên ngoài, nhà họ Lư tường trắng ngói đen, ngay cả cửa gỗ lim cũng không có, nhưng bên trong lại rất tinh xảo.

 

Đình đài, hành lang, lầu các được bao phủ bởi cây cối, hoa cỏ, núi non và suối chảy róc rách. Tháng tư xuân về, trong vườn đối diện hành lang trồng cả một vườn hoa hải đường, lúc này đang nở rộ, e ấp, xinh đẹp.

 

Lão bộc mãi không quay lại, hoa hải đường lại khiến lòng ta ngứa ngáy, thế là ta không nhịn được mà bước vào vườn vài bước.

 

Nhưng vừa đến bên gốc cây hải đường, một thanh trường kiếm đã lướt qua tóc mai, đ.â.m thẳng về phía ta như gió táp.

 

"Á..."

 

Bị bất ngờ, ta sợ hãi ngã ngửa về sau, nhưng lại có một bàn tay nam nhân từ phía sau vững vàng đỡ lấy ta.

 

Trường kiếm bay lượn, tà áo tung bay, hương hoa, hương trúc, hương rượu hòa quyện vào nhau, ánh sáng, bóng người và bóng kiếm hợp làm một.

 

Trong phút chốc, ta như bị nhốt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

 

"Phong hỏa chiếu Tây kinh, tâm trung tự bất bình..."

 

"... Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giáo Hồ mã độ Âm Sơn..."

 

"... Nguyện đắc thử thân trường báo quốc, hà tu sinh nhập Ngọc Môn quan."

 

Nam nhân áo tím múa kiếm kia hình như say rồi, bước chân loạng choạng, ánh mắt mơ màng, vừa múa vừa lẩm bẩm, thanh trường kiếm trên tay suýt chút nữa thì làm ta bị thương.

 

Trong lòng kêu khổ không ngừng, ta nghiến răng nghiến lợi, dưới sự bao vây của những bông hoa kiếm, từng chút từng chút một di chuyển về phía hành lang.

 

Dưới hành lang bày rất nhiều chậu hoa bằng sứ trắng.

 

Di chuyển đến trước một chậu hoa trong tình trạng mồ hôi đầm đìa, nhân lúc tên say rượu kia quay lưng về phía mình, ta nhấc chậu hoa đập mạnh vào gáy hắn.

 

Tên say rượu bỗng nhiên bị đau, quay đầu lại nhìn ta với vẻ mặt khó tin.

 

Ta lập tức tái mặt, nghĩ bụng chắc chắn sẽ bị hắn c.h.é.m cho một nhát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ly-hoan/chuong-2.html.]

 

Nhưng không ngờ, hắn nhắm mắt lại, ngã vật ra đất ngáy o o.

.......................................................................

Ta và Phật Lưu sống trong một căn nhà tranh nhỏ sau tiệm thịt hun khói.

 

Nơi đây vốn là nhà kho không có giường, ta dùng vài khúc gỗ và tấm ván gỗ ghép thành một chiếc giường đơn giản, ban đêm chúng ta ngủ ở đó.

 

Nửa đêm, tiếng gõ cửa sổ khó chịu lại vang lên.

 

"Cốc cốc cốc."

 

Tiểu Phật Lưu sợ hãi co rúm người trong chăn: "Lý... tỷ tỷ, ma đến rồi!"

 

Ta ôm chặt nó vào lòng, khẽ an ủi nó, cũng là an ủi chính mình.

 

"Ngươi tên là Phật Lưu, đương nhiên có Phật Tổ trên trời phù hộ, ma phải sợ ngươi, ngươi sợ ma làm gì?"

 

"Đúng vậy! Ma sợ ta! Ta ra ngoài đánh ma đây!"

 

Đứa bé ngốc nghếch nghe ta nói bậy bạ, thế mà lại lấy hết can đảm, đá chăn định dậy.

 

Ta vội vàng ấn nó nằm xuống: "Con ma này chỉ dám gõ cửa sổ, cũng thật đáng thương, hôm nay tha cho nó vậy."

 

"Hừ, tạm thời tha cho nó."

 

Đứa trẻ năm tuổi quả nhiên dễ lừa, nhưng nó đâu biết, thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là ma quỷ mà là lòng người hiểm ác.

 

May mà Lưu Đại Lang kia là kẻ có sắc tâm không có sắc đảm, cũng chỉ dám lén lút làm mấy chuyện nửa đêm gõ cửa sổ, âm thầm liếc trộm eo người ta.

 

Cho dù hắn có sắc đảm, thì cũng phải hỏi qua con d.a.o ta giấu dưới gối đã.

 

Chuyện xảy ra ở nhà họ Lư hôm đó, ta định giấu nhẹm đi, nhưng không ngờ, mấy hôm sau khi đang bán bánh vòng ở đầu ngõ, ta lại nhìn thấy tên say rượu kia.

 

Hắn mặc áo bó màu xanh lá cây, cưỡi ngựa đi ngang qua gánh hàng của ta, ngựa đã đi xa, hắn vẫn quay đầu lại nhìn ta với vẻ mặt nghi hoặc.

 

Vì sợ hắn nhận ra, ta cúi gằm mặt xuống, nhưng Phật Lưu lại đột nhiên kéo góc áo ta.

 

"Tỷ tỷ, ta đói."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

"Lại đói rồi? Chờ chút, tỷ tỷ mua bánh bột mì cho."

 

Loading...