Mãn Đường Lê Hoa Áp Hải Đường - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-03 20:01:48
Lượt xem: 4,168
9.
Ta lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, mẫu thân đưa cho ta một chiếc bao tải, bảo ta hãy chạy đi xa, đừng quay trở lại.
Ai nói con gái xinh đẹp thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp chứ?
Năm xưa, mẫu thân và di mẫu nổi tiếng xinh đẹp ở Giang Nam, bao nhiêu công tử muốn cầu hôn.
Nhưng cuối cùng mẫu thân lại gả cho một người đàn ông bất tài.
Chỉ vì một lần đi chùa bà bị người ta trêu ghẹo, người đàn ông kia đã "kịp thời" xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Mẫu thân cứ nghĩ bà ấy đã gặp được tình yêu đích thực, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu, ông ta lại cảm thấy mẫu thân nhạt nhẽo, liền từ thanh lâu đưa về một cô gái khác phong làm thiếp.
Người thiếp kia rất có thủ đoạn, dụ dỗ đến nỗi ông ta mê muội, quên cả đường về.
Mẫu thân tính tình hiền lành, bị ức h.i.ế.p nhiều năm, chỉ có ta mới khiến bà ấy có dũng khí tiếp tục sống.
Không lâu sau khi ta đến tuổi cập kê, người thiếp kia liền xúi giục phụ thân gả ta cho một ông già nổi tiếng giàu có ở Giang Nam.
Nói ta còn trẻ, lại xinh đẹp, có thể bán được giá cao.
Thế nhưng gã đó đã hơn sáu mươi tuổi, trong nhà có hàng chục người thiếp, người nào cũng gian xảo, nếu như ta gả qua đó chắc chắn sẽ chế.t không toàn thây.
Người bình thường, làm sao nỡ lòng đẩy con gái mình vào chỗ chế.t.
Nhưng phụ thân không phải là người bình thường, ông ta đã quyết định sinh tử của ta, chọn ngày gả ta đi.
Mẫu thân khóc lóc quỳ xuống cầu xin, trán đập xuống đất chảy cả m.á.u nhưng chỉ đổi lại được tiếng cười nhạo của họ.
Bà ấy không thể nhìn ta chế.t được.
Vào một đêm khuya thanh vắng, bà ấy lén lút đưa cho ta một chiếc bao tải.
"Đường Đường, hãy chạy đi.”
"Hãy đến kinh thành, di mẫu con đang chờ con ở đó."
Nói xong, bà ấy lừa ta nói rằng nếu hai người cùng đi sẽ bị phát hiện, bảo ta đi trước, vài ngày nữa bà ấy sẽ đến sau.
Lúc đó ta cũng ngốc, cứ như vậy bị bà ấy lừa rời khỏi nhà.
Ta vừa đi vừa dừng, đi được nửa đường, ta vẫn thấy lạ tại sao mẫu thân chưa đến.
Lúc này, ta nghe thấy người đi đường bàn tán.
"Nghe nói nhà họ Mạnh ở cuối đường phía Tây Giang Nam, nửa đêm không may bị lửa cháy, gia chủ và tiểu thiếp ngủ quên trời đất, không chạy kịp, đều chế.t cháy.”
"Phu nhân nhà đó rất yêu thương chồng, nghe nói ở linh đường còn đ.â.m đầu vào quan tài muốn đi theo chồng.”
"Nghe nói năm xưa bà ấy cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở Giang Nam đấy.”
"Thật không vậy? Vị họ Mạnh kia thật có phúc, lấy được người vợ tốt như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/man-duong-le-hoa-ap-hai-duong/chuong-5.html.]
Trong giấc mơ, ta khóc nức nở, bỗng giật mình tỉnh dậy, phát hiện có một bóng đen đang ngồi bên giường.
Tiếng nói trầm ấm của Thẩm Ký Bạch vang lên:
"Sao lại khóc thành ra thế này?"
10.
Anan
Ta không ngờ lúc này lại có thể gặp được Thẩm Ký Bạch.
Lại còn là nửa đêm nửa hơn, hắn lạnh lùng xuất hiện trong phòng ta.
Hắn nói hắn phải đi hai tháng, nhưng ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới đến ngày hắn trở về.
"Sao huynh lại về sớm như vậy?" Ta lùi về phía sau, trong lòng đầy cảnh giác.
Thế nhưng Thẩm Ký Bạch không có ý định buông tha cho ta, hắn đứng dậy, tiến lại gần, ép ta vào góc giường.
"Sớm sao? Ta lại thấy muộn rồi đấy.”
"Nếu ta không về sớm, e rằng phu nhân của ta đã gả cho người khác rồi."
Hắn cắn mạnh vào môi ta: "Mạnh Đường, nàng dám giỡn với ta sao?"
Vẻ mặt của hắn lúc này thật khác lạ.
Ta cảm thấy tủi thân, liền cắn lại hắn, cho đến khi nếm được vị m.á.u mới chịu buông ra.
Ta lau miệng, cười nói: "Thẩm công tử, tuy rằng thân phận của ta không cao quý bằng Giang Trĩ Nguyệt, nhưng ta cũng không phải là người mà huynh muốn chơi đùa là được."
Thẩm Ký Bạch nhíu mày: "Giang Trĩ Nguyệt? Nàng gặp nàng ta rồi sao?"
Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng: "A Đường, nàng đang ghen sao?"
Ta lạnh lùng quay mặt đi, không thể đáp lại.
Thẩm Ký Bạch lại cúi người xuống hôn ta, môi hắn vẫn còn dấu vết vết máu, kết hợp với gương mặt tuấn tú của hắn, tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc.
Ta bỗng chốc ngẩn người, cùng lúc đó, một cảm giác ấm áp truyền đến từ làn môi, mang theo mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn.
"A Đường, nàng muốn gả cho ai?”
"Tên Lâm Tề kia chỉ là kẻ tầm thường, cùng lắm chỉ đỗ được tiến sĩ.”
"Còn ta thì khác, ta là trạng nguyên. Dù là lý lẽ gì, thì gả cho ta vẫn hơn."
Hơn cái gì chứ?
Chuyện cưới xin còn chưa có hồi kết, hắn đã mang ra so sánh rồi sao?
Ta xung hổ muốn đẩy Thẩm Ký Bạch ra, nhưng sức hắn quá lớn, giống như sợ ta chạy trốn.
Ta bị hắn hôn đến mê man, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của hắn:
"Ngoan, gọi ta là phu quân."