Mạt Thế Trọng Sinh: Vả Mặt Nữ Chính Trà Xanh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:58:16
Lượt xem: 2,614
3
"Chị ơi, chị có nghe không?"
Tần Miểu trên gác mái cảm thấy âm thanh chưa đủ lớn, liền lên giọng.
Nhìn đám zombie đang lao về phía tôi từ trăm mét, tôi chống hai tay xuống đất, không chút do dự, lách mình né vào khu tị nạn.
Con zombie này tôi cũng không nhất định phải xử lý.
Thấy tôi bỏ mặc zombie, có người trong khu tị nạn không nhịn được nữa, buột miệng nói: "Lục Uyên, cô cứ thế mà quay về à? Sao không xử lý zombie đi?"
Người nói là một ông bố trẻ, giọng nói của anh ta đánh thức đứa bé đang ngủ trong lòng vợ, đứa bé khóc ré lên.
Người mẹ trẻ vội vàng dỗ dành: "Dì Uyên hư, dì ấy không đánh quái vật, làm em bé sợ rồi, em bé đừng khóc."
Tôi khoanh tay đứng ở cửa, không nhìn họ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cô ta sốt ruột, oán trách: "Uyên, cô để zombie ở ngoài, nhỡ đâu ban đêm chúng nó tru lên, dọa em bé của tôi thì sao? Cô..."
Tôi cau mày ngắt lời cô ta: "Đừng ồn, tôi đang suy nghĩ."
Tôi đang tự kiểm điểm.
Tôi thừa nhận, kiếp trước tôi có hơi thánh mẫu.
Tôi nghĩ rằng mọi người đều là những người sống sót đang chật vật với tìm kế sinh nhai, nên phải giúp đỡ lẫn nhau.
Mà tôi là người mạnh nhất, thì nên giúp đỡ người khác nhiều hơn.
Tôi chìm đắm trong niềm vui được người khác cần đến, họ muốn gì tôi cũng cho, rất ít khi nghĩ cho bản thân.
Ví dụ như cặp vợ chồng trẻ này, khi mới đến khu tị nạn, họ bị mọi người ghét bỏ -- người vợ mang thai là một gánh nặng, người chồng thì yếu đuối chẳng có sức chiến đấu. Tôi nhất thời nổi lòng thánh mẫu, liều mạng đến bệnh viện đầy zombie lấy về cồn, thuốc cầm máu, thuốc kháng viêm, giúp người vợ sinh con.
Sau đó, mỗi lần ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ cần nhìn thấy sữa bột, tôi đều cố gắng chừa ra một chút không gian quý giá, từng chút từng chút nuôi lớn đứa bé.
Lúc đầu họ rất biết ơn tôi, nhưng lâu dần, họ coi tất cả những điều này là lẽ đương nhiên.
Những người xung quanh thấy tôi lạnh lùng, liền chạy đến khuyên can, nhưng ý tứ trong lời nói, không gì khác ngoài việc dùng đạo đức để ép buộc tôi, bảo tôi mau đi xử lý zombie.
Nhưng tôi đã quyết định rời khỏi khu tị nạn này rồi, Tần Miểu lại đột nhiên đưa tay chặn trước mặt tôi, mếu máo: "Chị ơi, có phải chị chê em không giỏi bằng chị, ghét em rồi không?"
Tần Miểu trông rất xinh đẹp, lúc này cô ta cúi đầu xuống, để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mềm mại, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được mà sinh ra cảm giác thương tiếc, khiến mọi người xung quanh đều an ủi cô ta.
"Sao có thể chứ, Miểu Miểu nhà chúng ta là lợi hại nhất."
"Mỗi người đều có sở trường riêng của mình mà, Lục Uyên nếu giỏi g.i.ế.c zombie thì nên để cô ta phụ trách công việc an ninh."
Tần Miểu lại không nhìn người khác, cố chấp nắm chặt vạt váy, chỉ muốn hỏi tôi một câu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mat-the-trong-sinh-va-mat-nu-chinh-tra-xanh/chuong-3.html.]
Đôi mắt cô ta long lanh nước, giống như đầm nước trong veo nuôi dưỡng hai viên thủy ngân đen, khiến người ta không nỡ nổi giận.
Tôi đẩy cô ta ra: "Mặc dù cô là đồ vô dụng, nhưng cô còn chưa có tự mình hiểu lấy mình. Tôi bị zombie vây công, cô lại chỉ đường cho zombie, cho dù bây giờ tôi g.i.ế.c cô cũng không quá đáng."
Tần Miểu ngã xuống đất, cổ tay trắng nõn lập tức bị sàn nhà thô ráp cọ xước một vệt máu.
Mọi người xung quanh đau lòng muốn chết, vội vàng đỡ cô ta dậy, ánh mắt nhìn tôi cũng mang theo địch ý: "Lục Uyên, cô có ý gì!"
Họ bảo vệ cô ta ở giữa, trông giống như một nhóm nhỏ bài xích người ngoài.
Cũng giống như kiếp trước.
Tôi vừa định giải thích ý của mình thì có một người đi về phía tôi.
Anh ta dịu dàng hỏi tôi: "Sao vậy, Uyên Uyên?"
Chàng trai có ngũ quan đoan chính, giọng nói trong trẻo.
Ngoại hình của anh ta không tính là kinh diễm, nhưng khi anh ta nhìn bạn, sẽ khiến bạn cảm thấy, bạn là người duy nhất anh ta quan tâm trên thế giới này.
Phương Từ là bạn trai của tôi, anh ta là người duy nhất không để ý đến Tần Miểu.
"Cô ta chọc em không vui à? Uyên Uyên nhà chúng ta đừng giận nha."
Trên mặt anh ta là nụ cười cưng chiều, nói với tôi như dỗ trẻ con: "Anh không nỡ để Uyên Uyên giận dỗi."
Kiếp trước, mỗi lần Tần Miểu gây ra một đống rắc rối cần tôi đi giải quyết, Phương Từ đều sẽ dùng cách này để hóa giải mọi chuyện.
Cho dù tôi không hề tức giận, nhưng Phương Từ luôn khiến tôi trông giống như người nhỏ nhen, cố tình gây sự.
Nghĩ đến đây, tôi giơ chân đá vào n.g.ự.c Phương Từ.
Anh ta không hề phòng bị, bị tôi đá ngã lăn ra đất, nằm bên cạnh Tần Miểu.
Tần Miểu dũng cảm che chở Phương Từ phía sau, ngẩng đầu lên tức giận nhìn tôi chằm chằm, muốn bênh vực anh ta.
Nhưng dưới ánh mắt cố ý tỏ vẻ lạnh lùng của Phương Từ, cô ta không cam lòng chạy đi.
Những người khác cũng vội vàng đi dỗ dành Tần Miểu, trong chớp mắt trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Phương Từ.
Đáy mắt Phương Từ tối sầm lại, sau đó lại bất đắc dĩ cười cười.
Anh ta như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xổm trên mặt đất cọ cọ vào eo tôi, giống như một chú chó con biết mình có thể bị vứt bỏ, nhưng vẫn yêu thương chủ nhân.
Anh ta hỏi, có phải tôi đến kỳ kinh nguyệt nên tâm trạng không tốt không, lại nói dọn dẹp zombie là trách nhiệm của tất cả mọi người, không nên để tôi làm một mình, anh ta đau lòng.
Anh ta luôn rất biết nhẫn nhịn.
Bởi vì anh ta cần tôi.