MẸ CHỒNG CHỈ THÍCH BẠN GÁI CŨ CỦA CHỒNG TÔI - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-07 16:15:11
Lượt xem: 623
9
Khi bà xuất viện, sợ bà buồn vì thiếu bạn đi dạo phố, tôi chủ động đề nghị đi mua sắm với bà.
Bà vốn không muốn đi, nhưng bị tôi kéo lôi đi đến trung tâm thương mại.
Tại đây, chúng tôi thỏa sức mua sắm, thử đồ, như hai mẹ con thực thụ.
Phải công nhận rằng gu thẩm mỹ của bà rất tốt, không như mẹ ruột của tôi, hai mẹ con mà đi mua sắm thì gu có thể khác biệt như Nam Cực với Bắc Cực vậy.
Ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nghĩ rằng chúng tôi là mẹ con, liên tục giới thiệu quần áo, nhưng mẹ chồng lại bất ngờ không phản đối.
Khi thử đồ, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp.
“Này Tần Dương Dương, đây là mẹ của cậu à?”
“Không, đây là mẹ chồng mình.”
Đồng nghiệp của tôi mắt sáng rỡ, lớn tiếng nói: “Vậy đây là mẹ chồng cho cậu bốn cái túi Hermès hả?”
Vốn là người có giọng nói to, bạn tôi vừa nói xong thì xung quanh mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi.
Ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người đổ dồn về phía tôi, còn những ánh nhìn ao ước thì hướng về mẹ chồng.
Đồng nghiệp tôi nắm tay mẹ chồng, nói một cách chân thành: “Dì ơi, nhà dì còn con trai nào không? Cháu trai cũng được, không có ý gì đâu, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác ‘tự do với Hermès’ thôi ạ.”
Mẹ chồng cười ngượng ngùng, tôi vội tìm cớ kéo bà ra khỏi cửa hàng.
Lúc rời đi, đồng nghiệp còn hét với theo: “Cháu trai cũng được nhé!”
Tôi quay sang mẹ chồng, xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, đồng nghiệp của con nói chuyện hơi khoa trương.”
Mẹ chồng có chút xúc động, nói: “Không ngờ con lại nói với mọi người rằng các túi đó là mẹ mua cho con.”
Tôi thân thiết nắm tay bà: “Vì thực sự là mẹ mua cho con mà!”
Mẹ chồng cảm thán: “Được rồi, nào, mẹ mua thêm cho con một cái nữa nhé!”
Nói xong, bà liền kéo tôi vào cửa hàng đồ hiệu.
“A, mẹ, không cần đâu, túi con có đủ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-chi-thich-ban-gai-cu-cua-chong-toi/chuong-9.html.]
“Cần chứ, nếu túi đủ rồi thì đi xem thứ khác.”
…
Từ khi mẹ chồng và tôi “chung chiến tuyến”, bố chồng và chồng tôi lại thấy không chịu nổi.
Mỗi khi bà mặc đồ mới và đi lại trong nhà, bố chồng sẽ phàn nàn, bảo bà cản trở ông xem tivi.
Mặt mẹ chồng trùng xuống, tôi vội nói: “Bố ơi, mẹ mặc bộ này đẹp thế mà! Bố không thấy vậy sao?”
Bố chồng ngẩng đầu, trầm ngâm: “Đúng là đẹp thật.”
“Đấy, con đã bảo mẹ mặc bộ này trông trẻ ra cả chục tuổi mà!”
Nghe tôi khen, mẹ chồng vui như đóa hoa hướng dương.
Chồng tôi phàn nàn: “Tình bạn của phụ nữ chỉ xoay quanh mua đồ và khen nhau.”
Tôi đáp: “Đó là lời khen chân thành, là sự công nhận từ đáy lòng, anh hiểu không? Không hiểu thì đừng nói.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, bất lực.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, vấn đề với mẹ chồng đã giải quyết ổn thỏa, nhưng đột nhiên giữa tôi và chồng lại nảy sinh một vấn đề.
Chúng tôi đột nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh.
Vốn cùng làm trong ngành, cả hai quen nhau trong một buổi gặp gỡ công việc, lại cùng thuộc bên cung cấp dịch vụ, nên rất hợp nhau và thành đôi.
Nhưng không ngờ, khi gặp phải một bên đối tác lớn, chúng tôi lại “không hợp” nữa.
Một dự án thì không thể để hai công ty cùng làm, mà cả tôi và Mạnh Khởi đều đảm nhận vị trí tương tự trong công ty, quyết tâm giành được đối tác này.
“Chồng yêu, xin lỗi, lần này em sẽ không nhượng bộ đâu.”
“Vợ yêu, câu đó phải là anh nói chứ. Nhưng nếu em thua, anh sẵn sàng cho em mượn bờ vai để khóc.”
“Hừ, mơ đi!”
Thế là, tôi và chồng lao vào cuộc chiến thầu đầy căng thẳng.