Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ CHỒNG CHI TIÊU HOANG PHÍ - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:46:37
Lượt xem: 789

3

 

Nếu nói với Hoàng Thao là tôi muốn lắp camera, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý, cho rằng tôi đang theo dõi mẹ anh ấy.

 

Hơn nữa, nếu mẹ chồng biết chuyện này, có sự đề phòng trước, tôi cũng khó lòng phát hiện sự thật.

 

Vì thế tôi quyết định không nói gì cả, nếu sau này bị phát hiện, tôi sẽ nói là lắp để lo bà bị ngã khi ở nhà một mình.

 

Hôm sau, như mọi ngày, tôi đi làm.

 

Đến cơ quan, tôi liền lấy điện thoại ra, mở camera phòng khách ở nhà lên.

 

Chỉ thấy phòng khách im lìm, không bóng người.

 

Chẳng lẽ bà ở trong phòng riêng?

 

Cũng có khả năng này.

 

Mẹ chồng tôi giống nhiều người lớn tuổi hiện nay, rất thích ôm điện thoại xem video ngắn, đến giờ ăn vẫn vừa xem vừa ăn, âm thanh thì bật cực lớn.

 

Cả tuần nay, tôi cảm thấy tai mình như sắp điếc vì tiếng ồn.

 

Nghĩ vậy, tôi tắt điện thoại, định buổi trưa xem lại.

 

Lịch sinh hoạt của mẹ rất đều đặn, 11h30 trưa chắc chắn sẽ ăn cơm.

 

Tôi muốn xem mỗi ngày bà ở nhà một mình thì ăn những gì.

 

—---

 

Đến trưa, tôi mở lại camera.

 

Quả nhiên, trong hình ảnh, mẹ chồng đang ăn cơm, và bữa ăn đã gần xong.

 

Trên bàn có một nồi cơm còn bốc hơi nóng, ngoài ra còn có một đĩa rau cải xào và một con cá kho.

 

Hai món một cơm, cũng khá đầy đủ...

 

Nhưng mà cơm này?

 

Tôi không khỏi co mắt lại.

 

Tối qua, rõ ràng mẹ đã nấu một nồi cơm rất to!

 

Khi đó, Hoàng Thao còn nói: "Mẹ, mẹ nấu nhiều thế này, ba người chúng ta ăn sao hết!"

 

Mẹ chồng có vẻ nói gì đó kiểu như phần còn lại để mai ăn, không cần nấu nữa.

 

Nhưng cơm thừa đã được cho vào hộp cất trong tủ lạnh, rõ ràng trước mặt bà là nồi cơm mới nấu.

 

Thảo nào gạo nhà tôi dùng nhanh hết thế!

 

Nhưng thích ăn cơm mới nấu cũng không sao, tối nấu ít lại là được.

 

Cố tình nấu nhiều như thế, rồi lại không ăn, là vì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-chi-tieu-hoang-phi/chuong-3.html.]

 

Đĩa rau cải xào cũng vậy, dầu bóng loáng, gần như sắp tràn khỏi đĩa, không biết đã đổ bao nhiêu dầu vào.

 

Dù là xào cà tím cũng không cần nhiều dầu đến vậy!

 

Còn con cá kia, tôi suýt khóc luôn, đó là cá tầm!!

 

Hơn một trăm tệ một cân, mẹ tôi đặc biệt gửi nhanh từ quê lên cho tôi!

 

Loại cá đắt như thế, ở quê tôi chỉ ăn vào dịp Tết.

 

Vì tôi đang mang thai, mẹ tôi để bổ sung dinh dưỡng nên mới mua hai con gửi lên.

 

Tôi cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

 

Nhưng điều tệ hơn còn ở phía sau.

 

—-

 

Mẹ chồng ăn xong chậm rãi đứng dậy, vào bếp lấy hai túi rác ra.

 

Rồi, tôi tận mắt nhìn bà đổ hết cơm, rau và cá còn thừa vào túi rác.

 

Cơm còn rất nhiều, rau mới ăn một phần ba, cá cũng vậy, nhiều nhất mới ăn được một nửa.

 

Tất cả đều bị đổ đi!

 

Tôi tức đến mức mắt đỏ hoe.

 

Thấy lãng phí thì đã đành, nhưng chưa bao giờ thấy ai lãng phí như thế này!

 

Mẹ chồng không phải là người nổi tiếng sống tằn tiện, đảm đang ở quê sao?

 

Sao đến nhà chúng tôi, lại biến thành kiểu "nhà giàu thịt rượu thừa mứa, ngoài đường xương cốt lạnh thấu" thế này?

 

Có tiền hay không có tiền cũng không làm vậy được!

 

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

 

Sau khi mẹ chồng vứt hết thức ăn, bà bắt đầu vào bếp rửa bát.

 

Tôi vặn âm lượng camera lên mức lớn nhất, rõ ràng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, mười mấy phút cũng không dừng.

 

Chỉ có vậy mà rửa một cái bát, hai cái đĩa, cần nhiều nước thế sao?

 

Mãi mới thấy bà rửa xong, mẹ chồng lấy ra một gói giấy ăn, bắt đầu lau bàn.

 

Chưa đầy hai phút, gói giấy ăn đã hết...

 

Trời ạ! Ai lại dùng giấy ăn để lau bàn chứ!

 

Trong suy nghĩ của tôi, giấy ăn chỉ dùng để lau miệng khi ăn, hoặc khi xì mũi thôi mà?

 

Dùng giấy ăn lau m.ô.n.g đã là lãng phí rồi!

 

Loading...