MẸ CHỒNG CHI TIÊU HOANG PHÍ - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:47:19
Lượt xem: 614
4
Mấy ngày nay Hoàng Thao cứ nói với tôi, bảo là mẹ anh chăm chỉ, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ.
Sao mà không sạch cho được?
Xài nước và giấy như điên!!
Xem mẹ chồng làm "livestream" một lúc, tôi cảm giác huyết áp "vèo vèo" tăng, bụng cũng bắt đầu đau.
Tận mắt chứng kiến mọi thứ, thật sự tức giận hơn cả tưởng tượng!
Ban đầu tôi còn nghĩ bà có thói quen lạ hay khó khăn nào đó, nhưng giờ nhìn thấy, rõ ràng bà cố ý mà!!
Là một phụ nữ nông thôn lo toan việc nhà ba bốn chục năm, bà chẳng lẽ không biết phải sống thế nào sao?
Ở quê bà biết chia đôi từng đồng xu, tích lũy phân ruồi để bón cây, nhưng đến nhà con trai con dâu lại phung phí vô độ thế này?
Đến đây, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm.
Chuyện này vẫn phải giao cho Hoàng Thao xử lý.
Nếu anh ấy vẫn cứ đứng giữa dĩ hòa vi quý, thì những chi phí phát sinh này để anh tự lo.
Mỗi tháng tiền thuốc lá, rượu, thiết bị wifi mới của anh, không mua nữa, tất cả để bù đắp cho mẹ anh ấy.
Nếu vẫn không đủ tiền, tôi sẽ cho mẹ chồng về quê.
—--
Trước khi tan làm, tôi đặc biệt hẹn gặp Hoàng Thao trước, kể lại những chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-chi-tieu-hoang-phi/chuong-4.html.]
Hoàng Thao ban đầu còn ra sức giải thích và biện hộ cho mẹ mình, nói rằng bà chưa quen với cuộc sống ở đây.
Nhưng càng nghe, anh cũng dần không còn lời nào để nói.
Thật ra, anh hiểu mẹ mình hơn tôi rất nhiều, những thói quen tằn tiện của mẹ ở quê chắc chắn còn khắt khe hơn những gì tôi biết.
Sự đối lập giữa hai khía cạnh này càng làm rõ sự khác biệt lớn.
Tôi nghiêm túc nói với Hoàng Thao: “Nhà mình chỉ là gia đình bình thường, thật sự không thể lãng phí như vậy! Bố mẹ tôi thường nói, làm thế này là đang tự làm hao mòn phúc đức của chính mình! Một người cả đời ăn được bao nhiêu cơm, mặc được bao nhiêu quần áo đều đã định sẵn, ai có thể chịu nổi mức tiêu hao như thế này!”
Ai cũng đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn, hồi nhỏ ở trong nhà cấp bốn, ăn bánh bao chấm nước lạnh cũng không phải là chưa từng.
Dù hồi đó tôi cũng rất vui vẻ, nhưng những ngày tốt đẹp bây giờ lại càng phải trân trọng hơn, đúng không nào?
Sau này tôi sinh con, những thói quen này của mẹ chồng có thể khiến con hư mất.
Hoàng Thao cuối cùng cũng nặng nề gật đầu, nói: “Được rồi, anh nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ!”
“Hy vọng là vậy.” Tôi đáp.
Nói xong, Hoàng Thao liếc tôi một cách đầy oán trách, nói: “Nhưng em cũng thật quá đáng, lén lắp camera, chẳng còn riêng tư gì nữa… Ít ra cũng phải báo anh một tiếng trước.”
Tôi đoán được anh ấy sẽ vin vào điểm này không buông, che giấu sự bối rối của mình, muốn lật lại tình thế.
Tôi chẳng nhịn nổi, nói thẳng: “Anh đừng có mà làm bộ! Em lắp camera là lo cho mẹ anh, sợ bà ở nhà một mình không may bị ngã. Hơn nữa, anh đã nói bà lớn tuổi rồi, cái này không được, cái kia cũng không xong, em cũng là có lòng tốt, lo bà có gì khó nói. Giờ thì tốt rồi, mọi chuyện sáng tỏ hết, anh mau khuyên nhủ mẹ mình đi, rốt cuộc là bà nghĩ không thông điều gì mà phải phá hoại đồ đạc. Tiền em và anh kiếm chẳng phải là tiền mồ hôi nước mắt sao? Không phải là tiền thật à? Người ngoài nhìn vào còn tưởng mẹ anh đang trả thù xã hội ấy chứ!”
Tính tôi, nói dễ nghe là thích lý luận, nói thật ra là đắc lý không tha.
Hoàng Thao hoàn toàn không có lý, đành giơ cả hai tay hai chân đầu hàng.