Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ chồng "hợm hĩnh" - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-20 10:20:13
Lượt xem: 2,498

05

Buổi tối hôm đó, Loan Thiệu liên lạc với tôi. Trong điện thoại, anh ta giống như phát đ..iên, giọng điệu đ..iên cuồng hận không thể ăn thịt tôi: “Thẩm Giai, cô phải nói rõ ràng với giám đốc của tôi, nếu không tôi sẽ không để cho cô yên đâu! Mẹ tôi nói cô còn dám đánh bà ấy, nếu cô không bồi thường cho tôi một trăm vạn, rồi tới cửa dập đầu xin lỗi tôi, tôi sẽ đến đồn công an kiện cô, tôi sẽ cmn cho cô đi tù!”

Tôi quả thực bị anh ta chọc cười rồi.

“OK” Tôi bật cười rồi nói: “Anh nhanh đi báo công an đi.”

Sau đó tôi cúp máy. Cái tát kia có lẽ còn không để lại dấu vết vì tôi đã kiểm soát lực đánh xuống trước khi ra tay. Cho dù công an có mặt ngay tại chỗ thì nhiều nhất họ cũng chỉ có thể phê bình giáo dục tôi vài câu cho xong việc, trừ khi tôi đánh bà ta đến thủng màng nhĩ.

Lại còn muốn kiện tôi, thật khôi hài. Tôi nhanh chóng chặn mọi thông tin liên lạc của Loan Thiệu. Có ai lúc còn trẻ còn chưa từng bị mù mắt cơ chứ? Tôi coi trọng anh ta, coi trọng mẹ anh ta không phải bởi vì tôi sợ rời xa anh ta rồi tôi sẽ không tìm được người tốt hơn, mà là bởi vì tôi cảm thấy chúng tôi có tình cảm với nhau.

Nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh ta, tôi càng đối xử tốt với anh ta, anh ta lại càng tùy tiện chà đạp tôi.

Loại người này quen thói bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lòng tự trọng thấp và tự phụ, nghĩ đến đây tôi còn phải cảm ơn mẹ anh ta rất nhiều. Nếu không phải bà ấy sớm lộ ra bộ mặt thật như vậy, nếu như chúng tôi thuận lợi kết hôn, chẳng phải cuộc sống khổ cực của tôi còn ở phía sau sao?

……

Tôi vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, Loan Thiệu náo loạn đến chỗ tôi, nhưng tôi cũng đã báo thù được anh ta, chúng tôi xem như đã thanh toán xong xuôi. Thành phố S lớn như vậy, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng có lẽ là nghiệt duyên giữa chúng tôi vẫn chưa kết thúc, chưa đầy nửa tháng sau tôi lại tình cờ gặp lại Loan Thiệu khi đang đi mua sắm.

Lúc đó, tôi đang muốn chọn mua một cái túi lớn dùng để đi làm, nên ngẫu nhiên bước vào một cửa hàng túi xách cao cấp. Nhưng có lẽ hôm nay tôi ăn mặc quá giản dị, trên người mặc chiếc áo thun trắng không có logo mua trước đó không lâu, cũng không mang theo túi xách nên nhân viên cũng không nhiệt tình chào đón tôi. Thấy tôi đi vào một câu cô ta cũng không nói, cúi đầu nghịch điện thoại.

Tôi tiện tay chọn một cái túi lớn giá hơn hai vạn, cái túi này tuy rằng rẻ, nhưng đủ lớn, rất tiện để đựng giấy tờ, tài liệu.

“Loại túi này có mẫu mới không?” Tôi quay sang hỏi cô nhân viên.

Nhân viên lúc trước thường xuyên phục vụ tôi lần này không có ở đây, cô nhân viên đang cúi đầu chăm chú chơi điện thoại là một người mới, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, miệng bôi son đỏ chót.

Cô ta đang chăm chú xem điện thoại, giả vờ không nghe thấy tôi nói chuyện. Tôi nhíu mày, lớn tiếng hỏi lại một lần nữa.

Cô ta nhướng mí mắt nhìn tôi một cái, không kiên nhẫn nói: “Không có, không mua thì đừng chạm vào làm gì!”

Ngọn lửa trong lòng tôi chợt bùng lên. Tôi và mẹ tôi trước sau đã mua sắm cũng phải lên đến bảy con số tại cửa hàng này, còn trở thành khách VIP ở đây. Trước khi đến đây, chúng tôi chỉ cần nói một tiếng với quản lý vẫn tiếp đãi chúng tôi một câu, là lúc đến đồ uống, hoa quả, danh mục sản phẩm mới đều chuẩn bị xong.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cô nhân viên có thái độ tồi tệ như vậy! Tôi vừa định nói chuyện với cô ta thì đột nhiên một giọng nói mỉa mai vang lên bên cạnh tôi.

“Chồng ơi, đây có phải là bạn gái cũ mà anh vẫn nhắc đến không?”

Tôi quay đầu lại nhìn, người đứng phía sau quả nhiên là Loan Thiệu.

Lúc này anh ta đang nhìn tôi với cặp mắt như không thể tin nổi, bên cạnh có một người phụ nữ thân thể đẫy đà đang lôi lôi kéo kéo cánh tay anh ta. Cô ta có một đôi mắt hình tam giác giống hệt mẹ Loan Thiệu, lúc nhìn người khác ánh mắt nghiêng nghiêng có phần cay nghiệt.

Đây chính là đối tượng xem mắt của Loan Thiệu, tôi nhớ tên cô ta là Trần Lâm.

“Đúng vậy” Loan Thiệu vỗ vỗ bàn tay cô ta nói: “Là một người nghèo kiết xác, Thẩm Giai, tôi khuyên cô nên biết tự trọng một chút. Cô không thấy nhân viên ở đây cũng không buồn tiếp đón cô sao?”

Trần Lâm liếc nhìn tôi một cái, như thể cố tình đối đầu với tôi rồi từ từ bước vào cửa hàng. Trên người cô ta mặc một chiếc áo lông giả, trên vai khoác một chiếc túi da lừa thông dụng loại rẻ nhất. Cô nhân viên gầy gò kia vừa nhìn thấy cô ta hai mắt liền sáng lên, vội vàng cất điện thoại đi, vẻ mặt tươi cười tiến lại gần: “Người đẹp, cô muốn xem cái gì vậy?”

Trần Lâm chỉ chỉ cái túi trong tay tôi: “Cô lấy chiếc túi kia cho tôi xem.”

Cô nhân viên vâng lời, đi tới muốn lấy lại chiếc túi trong tay tôi. Tôi lạnh mặt: “Túi này là tôi chọn trước rồi.”

Cô nhân viên nghe vậy đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định trên người tôi không có bất kỳ dấu hiệu của đồ dùng đắt tiền nào thì liếc mắt ra vẻ xem thường tôi: “Chọn trước thì đã sao, cô có tiền mua nổi nó không? Đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi!”

Tôi quả thực bị vẻ mặt này của cô ta làm cho sợ ngây người. Thường ngày, tôi rất hay mua hàng của nhãn hàng này. Hiếm khi bắt gặp một cô nhân viên hợm hĩnh như vậy, về cơ bản thì tất cả các nhân viên đều sẽ đối xử lịch sự với tôi. Đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp một người như vậy, quả nhiên gặp phải Loan Thiệu sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

“Tôi bảo cô mang chiếc túi đó đến cho tôi, cô nghe hiểu không?” Trần Lâm liếc tôi một cái, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt: “Cô đừng làm ảnh hưởng đến thành tích kinh doanh của người ta. Tôi nghe Loan Thiệu nói, nhà cô là người ngoại tỉnh, ngay cả nhà ở đây còn không mua nổi, cần gì phải ra vẻ với ai chứ?”

Loan Thiệu cũng cười lạnh nói: “Đúng vậy, cô làm tôi mất đi công việc thì sao nào? Thẩm Giai, cô cũng không có cách nào có thể ở lại thành phố này đúng không?”

Hai người bọn họ người tung kẻ hứng giống như đang hát kịch, tôi không thể nhịn được nữa nên mở điện thoại ra gọi điện thoại cho vị quản lý thường xuyên tiếp đãi tôi.

“Tôi đang ở cửa hàng rồi, hôm nay muốn mua mấy cái túi, cô không ngại đến đây một chút chứ?”

Người quản lý vừa nghe nói là tôi đã đến, lập tức ân cần đáp: “Cô Thẩm, tôi hiện tại đang ở tầng một, cô chờ một chút nhé, tôi lập tức tới ngay!”

Sau khi tôi vừa cúp điện thoại, Trần Lâm kéo tay Loan Thiệu lắc lắc nói: “Chồng à, sắp đến lễ tình nhân rồi, anh đã hứa sẽ mua quà cho em mà!”

Loan Thiệu giật mình một chút, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, chúng ta đều là người Trung Quốc, không cần phải đua đòi theo người nước ngoài tặng quà trong ngày lễ này làm gì. Những thứ này cũng không thực dụng, chồng dẫn vợ ra ngoài ăn một bữa thật ngon được không?”

Tôi gần như bật cười khi nghe điều đó. Ăn một bữa thật ngon, câu này trước đây tôi cũng đã từng nghe qua. Sau đó, Loan Thiệu dẫn tôi đi ăn buffet thịt nướng, giá 45 tệ một người. Anh ta ăn như hổ đói, một lúc đã hết hơn mười đĩa thịt. Lúc đi ra vừa ợ vừa trách móc tôi không biết cách sống, anh ta đã nói nhiều lần cuộc sống không thể tiêu pha hoang phí như vậy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-chong-hom-hinh/chuong-5.html.]

Đáng tiếc lúc ấy, tôi bị tình cảm làm mù mắt, không tỉnh ngộ kịp thời. Nhưng Trần Lâm lại không dễ bị lừa gạt như tôi, cô ta nhướng mày, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi: “Loan Thiệu, anh muốn không tốn tiền mà đòi tán tỉnh tôi, anh nghĩ chuyện tốt quá nhỉ? Không muốn mua thì cút đi!”

Loan Thiệu do dự một chút, sắc mặt tái nhợt, ngay khi tôi cho rằng anh ta sẽ từ chối thì thấy anh ta cắn răng nói: “Mua chứ!”

Tôi nhìn Loan Thiệu, cảm xúc trong lòng phức tạp. Hóa ra anh ta không phải là không biết mua những món quà đắt tiền, mà anh ta cảm thấy tôi không xứng đáng nhận chúng mà thôi. Tôi cho rằng, tôi lo lắng cho anh ta kiếm tiền không dễ dàng, đau lòng anh ta làm việc vất vả, không muốn anh ta phải tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng trong mắt anh ta, tôi là đang tìm mọi cách lấy lòng anh ta. Tất cả những gì tôi làm chỉ là phục vụ cho mục đích khác của bản thân mình.

Ngay lúc Loan Thiệu chuẩn bị quẹt thẻ, người quản lý nhanh chóng xuất hiện ở cửa quầy. Cô ấy vuốt tóc đi vào, nhìn lướt qua cái bàn trống rỗng rồi nhíu mày hỏi: “Cô Thẩm là khách VIP, sao không chuẩn bị cho cô ấy đồ uống? Cô quên nội dung buổi huấn luyện ngày hôm qua rồi à?”

Cô nhân viên gầy gò sửng sốt, nhanh chóng lấy một chai thủy tinh nước khoáng ở bên cạnh đặt lên khay, dùng hai tay mời Trần Lâm.

“Khách quý, xin mời cô dùng nước.”

Người quản lý không thể chịu đựng được nữa, đích thân đi lấy nước uống và hoa quả mang đến cho tôi: “Cô Thẩm, cô uống chút nước trước đi. Hôm nay cô muốn xem túi sao? Sản phẩm mới ra mắt gần đây đều có mặt đầy đủ ở cửa hàng hết rồi.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của ba người còn lại đã thay đổi. Nhất là Trần Lâm, cô ta hơi mở miệng, nhìn tôi với vẻ khó tin.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi ngồi trên sô pha, nhìn qua cô nhân viên gầy gò: “Cô nhân viên mới này vừa nãy còn nói với tôi không mua thì đừng đụng vào đồ ở đây. Quản lý Vương, các cô huấn luyện nhân viên mới chưa ổn rồi.”

Quản lý Vương vừa nghe tôi nói những lời này, sắc mặt tối lại, cô ấy vội vàng cúi đầu xin lỗi tôi: “Thật sự xin lỗi cô, cô ấy đúng là người mới tới nên không hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô!”

Nói đến đây, cô ấy hung hăng nháy mắt với cô nhân viên gầy gò kia. Sau khi sửng sốt một lúc, vẻ mặt cô nhân viên liền thay đổi rõ rệt, cô ta chạy tới và cúi đầu với tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi cô Thẩm, tôi thật sự không cố ý, tôi, tôi...”

Cô ta “tôi, tôi” nửa ngày cũng không có nói ra được lý do gì, nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi, trên môi nở một nụ cười nịnh nọt.

Tôi cầm cái túi trong tay quơ quơ trước mặt cô ta: “Cô có còn muốn cái túi này không?”

Cô ta vội vàng lắc đầu, cố gắng cười tươi hơn: “Không, không cần nữa.”

Tôi gật đầu, chỉ chỉ vào một dẫy khoảng chừng mười cái túi phía sau lưng cô ta: “Một dẫy túi này tôi đều lấy, gói lại cho tôi.”

Trên mặt cô nhân viên nở nụ cười muốn rộng đến mang tai, cô ta còn tưởng rằng tôi đang muốn nâng cao doanh số bán hàng cho cô ta, vui vẻ liếc mắt nhìn quản lý một cái. Cô ta cũng không thèm nhắc Loan Thiệu quẹt thẻ thanh toán, đem từng cái túi trên kia lấy xuống gói ghém cẩn thận rồi mới cất vào trong hộp.

Tôi ở một bên chọn đi chọn lại: “Cái này tôi lại không thích, cô gói cái kia cho tôi đi!”

“Tôi không thích màu này, đổi cho tôi sang cái cùng loại màu hồng.”

“Cái này có size lớn hơn không, tôi không thích size nhỏ.”

……

Cứ gói gói bọc bọc như vậy mất gần hai tiếng đồng hồ, lớp trang điểm trên mặt cô nhân viên đều bị mồ hôi làm cho nhòe nhoẹt, cô ta mệt mỏi đến nỗi thắt lưng cũng không đứng thẳng nổi nữa, thở ra hồng hộc, cố gượng cười nhẹ giọng nói: “Cô Thẩm, cô xem như thế này đã được chưa?”

Tôi nhìn nhìn đánh giá một chút, miễn cưỡng nói: “Cũng tạm được.”

“Vậy cô thanh toán bằng thẻ hay là...” Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, cười lấy lòng, nụ cười nịnh nọt trên mặt dường như khác hẳn với dáng vẻ khinh thường tôi trước đó. Chỉ cần đơn hàng này được tính cho cô ta, số tiền hoa hồng nhận được bằng cả năm làm việc, cô ta đương nhiên rất vui vẻ.

Tôi nhếch mép, gọi quản lý lại, chỉ vào chục cái túi trên bàn và nói: “Quản lý Vương, giúp tôi quẹt thẻ đi, tôi ủng hộ thành tích tháng này của cô.”

Quản lý Vương vui mừng, mớ này giá trị phải lên đến bảy con số, có thể kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng. Cô ấy cười khanh khách, dùng hai tay giơ máy quẹt thẻ lên trước mặt tôi.

“Cám ơn cô Thẩm rất nhiều! Lát nữa chúng tôi sẽ cho người mang túi đến tận nhà cô.”

Cô nhân viên gầy gò đứng bên cạnh mặt đầy kinh ngạc, sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể đứng đó nhìn, hai tay nắm chặt lại. Tôi mỉm cười đưa tay quẹt thẻ, đứng lên nhìn Loan Thiệu vẫn đứng đó hóng chuyện.

Lúc này vẻ mặtcủa anh ta và Trần Lâm đầy chấn động, dường như còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tôi bấm xong máy POS, quay sang nói: “Tôi không làm chậm trễ hai người chứ, anh quẹt thẻ đi.”

Loan Thiệu há miệng, nhìn thoáng qua Trần Lâm đang nhìn chằm chằm mình, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái và nhập mật mã.

“Thật ngại quá” Quản lý Vương nhìn thoáng qua màn hình, mỉm cười nói: “Thưa anh, số tiền trong thẻ này không đủ để thanh toán, anh có muốn đổi sang thẻ khác không?”

Sắc mặt Loan Thiệu chợt tái xanh, liếc nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu.

“Cửa hàng các cô... có thể thanh toán bằng thẻ tín dụng không?”

Tôi không chút khách khí bật cười thành tiếng, đem những lời Trần Lâm vừa nói tôi trả lại cho anh ta: “Anh đừng ở đây làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của người khác, cần gì phải ra vẻ mình là người có tiền chứ?”

Vừa nói, tôi vừa xách chiếc túi mình thích đi ra ngoài. Tôi có thể cảm nhận được vài ánh mắt đằng đằng sát khí sau lưng mình, nhưng tôi không quan tâm chút nào, cũng lười muốn bố thí thêm cho họ cái nhìn của mình.

 

Loading...