Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:54:24
Lượt xem: 100
2.
Năm đầu tiên, không ngoài dự đoán, tôi thi trượt.
Điểm chuẩn so với những năm trước không những không giảm mà còn tăng lên, thí sinh khóa này cứ như hàng vạn binh mã chen chúc nhau trên một câu cầu độc mộc nhỏ hẹp.
Mẹ tôi tức giận mắng tôi ba ngày ba đêm, đi với bạn bè cũng đem chuyện này ra chửi, tám chuyện với mấy cô hàng xóm cũng lôi chuyện này ra mắng.
Khoảng thời gian này, bà ấy ra chợ mua đồ ăn, đến sạp rau câu đầu tiên bà ấy nói với dì bán rau cũng là: "Con nhóc nhà tôi không chịu học hành gì cả, thi rớt rồi, nói học thì không học, cả ngày chỉ biết bấm điện thoại."
Tôi đã giải thích với bà ấy rất nhiều lần, không phải là tôi đang chơi điện thoại, mà là lên mạng học bài.
Bà ấy nhắm mắt làm ngơ, cứ khăng khăng tôi đụng đến điện thoại là đang chơi.
Có lúc không có chuyện gì làm, bà ấy sẽ bất ngờ xông vào phòng tôi, kiểm tra xem tôi có đang học hay không.
Chỉ cần thấy màn hình điện thoại còn đang sáng là bà ấy sẽ làm ầm lên.
Bà giật dây tai nghe của tôi ra, giận dữ hét lớn: "Mày bảo học là học thế này đấy hả, học là chơi điện thoại thế này đúng không!!?"
"Giờ mày đã biết sao mình thi rớt chưa?"
Tai nghe bị giật ra khiến tai tôi vừa đau vừa tê.
Tôi bật âm lượng lớn lên, giơ điện thoại ra trước mặt bà, để cho bà nhìn rõ, tôi la lên: "Con đang học bài!!!"
Bà ấy rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng vẫn ngang ngược nói: "Mày bật điện thoại thế thì sao tao biết mày đang chơi hay đang học được?"
"Mày mua thêm vài quyển sách, làm thêm mấy tờ đề không phải sẽ hiệu quả hơn học trên mạng thế à?"
Bà ấy không ngừng lải nhải, tiếng nói trong gian phòng nhỏ hẹp tạo thành tiếng vang, giọng bà ấy vang lên, đập vào vách tường, dội lại vào tai tôi.
Nó khiến cho từng câu từng chữ của bà ấy trở nên vô cùng rõ nét, ép cho tôi không còn đường thoát.
Tôi ném điện thoại "Bộp" một tiếng lên bàn, nổi nóng hỏi bà ấy: "Mẹ đã từng thi bao giờ chưa? Mẹ thậm chí đã từng học đại học bao giờ chưa? Mẹ chẳng hiểu cái gì hết, mẹ đừng có mà…”
Tôi còn chưa dứt lời, giây tiếp theo, bà ấy đã hét lên.
Tôi ngẩn người.
Bà ấy dùng cách này ép tôi im miệng.
Bà ấy nói tôi mất dạy, sao dám dùng thái độ này nói chuyện với bà ấy.
Bà nắm lấy cổ áo tôi, như người bị tâm thần gào ầm lên.
Hốc mắt bà ấy đỏ bừng, cả gương mặt vặn vẹo, trông như thể lúc này đây bà ấy là người khổ sở, oan ức nhất thế giới này.
Khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi, chẳng phải người nên cảm thấy oan ức là tôi à?
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy nhanh chóng lê dép loẹt quẹt ra than phiền với bố tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-2.html.]
Bà ấy tủi thân nói: "Con gái ông tính tình không ai chịu nổi nữa rồi, tôi thấy nó chỉ chăm chăm chơi điện thoại mới nói vài câu."
“Thế mà nó đã nổi giận, ném đồ đạc linh tinh, lại còn mắng chửi tôi, đuổi tôi ra hỏi phòng nó.."
Tôi buông lỏng nắm đ.ấ.m một cách yếu ớt.
Bà ấy dùng quan điểm đạo đức của một người mẹ khiến mọi lập luận vào lời giải thích của tôi trở nên vô nghĩa.
Ngoại trừ thỏa hiệp ra, tôi chẳng còn làm được gì nữa.
Từ khi tôi còn bé, bà ấy đã hành xử như thế rồi.
Khi tôi học trung học, trọ ở trường, trường học không cho dùng điện thoại di động, nhưng dùng trộm mà không làm ảnh hưởng tới chuyện học hành thì thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Một hôm lúc tối chuẩn bị rời nhà, bà ấy đột ngột kiểm tra cặp sách của tôi.
Tôi đã nói với bà ấy, trường học đúng là không cho phép, nhưng mang theo cũng không sao.
Huống chi tôi sẽ không vì dùng điện thoại mà làm ảnh hưởng đến chuyện học hành, chỉ là thi thoảng tôi muốn lên mạng học bài, tìm thêm đề hoặc là nghe một vài bài hát.
Nhưng bà ấy không tin.
Bà ấy cùng tôi đi đến trường, lao vào phòng làm việc hỏi thầy giáo.
Thầy chủ nhiệm hôm ấy cũng ở đó.
Thầy nói mình không biết chuyện này, nhưng mẹ tôi đứng trước bàn của thầy, không chịu bỏ qua: "Trường học không phải không cho mang theo điện thoại di động à? Sao Trầm Văn An lại nói nhà trường cho phép?"
"Chúng tôi giao đứa nhỏ cho các người dạy dỗ, các người lại dạy dỗ nó kiểu thế này đây? Trước mặt thì làm bộ làm tịch, sau lưng lại hành xử như thế đấy, lỡ như đứa nhỏ nhà tôi bị các người làm chậm trễ thì phải làm sao?"
Bà ấy bóp méo lời tôi nói theo ý muốn của bà, bịa đặt thành một phiên bản khác.
Rõ ràng là chuyện bé bằng con kiến, có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, lại bị mẹ tôi nháo thành như vậy.
Hôm đó thầy cô đem hết đồ dùng điện tử chúng tôi mang theo tịch thu lại.
Trường học cũng cấm đem các đồ dùng điện tử đến trường, điện thoại đời cũ cũng không cho.
Mẹ tôi nghe thế, còn đắc chí nói: "May mà tôi phát hiện sớm, bằng không mấy đứa nhỏ đều bị các người dạy hư rồi, đúng là bây giờ ai cũng lên làm giáo viên được nhỉ?”
Từ hôm ấy, tôi đi tới đâu cũng sẽ bị mọi người nhìn chăm chú.
Tôi ngồi một mình ăn cơm ở nhà ăn, bọn họ sẽ ngồi phía sau tôi thì thầm: "Là con nhỏ đó đấy. Vì mẹ nó tới trường làm loạn nên thầy cô mới thu hết điện thoại của bọn mình."
"Đúng là hết nói nổi, đều tại nó làm chúng ta không được dùng điện thoại nữa, muốn tra cái gì cũng không tra được, thật ghê tởm."
Ác ý của bọn họ thật ra rất trong sáng, bọn họ không có ý xấu.
Nhưng tôi đã bị thứ "ác ý trong sáng" ấy làm khổ hết lần này đến lần khác.