Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:55:49
Lượt xem: 34
Tôi hiểu rõ, với bà ấy, đó là thanh âm của sự khoái lạc.
Bà ấy hét lên như người điên, túm lấy cổ áo tôi, không ngừng thốt ra những lời lẽ bẩn thỉu.
Mọi loại sỉ nhục mắng nhiếc sỉ vả liên tục vang lên, bà ấy không chút do dự xúc phạm tôi.
Bà ấy ấn sâu móng tay vào da thịt tôi, để lại trên cánh tay tôi những vết ửng đỏ như sắp ứa máu.
Những mảng da bắt đầu tróc ra, vết thương rỉ máu, nhưng mẹ tôi không hề để tâm.
Dì hàng xóm hoảng hốt bắt lấy tay mẹ tôi, không ngừng khuyên ngăn: "Tiểu Trầm không phải cố ý đâu, bà nói con bé như vậy, ai mà chịu nổi..."
"Ngân Bình Ngân Bình! Bà bình tĩnh lại đã, động khẩu đừng động thủ, chúng ta ngồi lại nói chuyện đàng hoàng đi!"
Dì tìm đúng thời cơ, nhanh chóng đứng chắn giữa tôi và mẹ rồi nháy mắt ra hiệu cho tôi trở về phòng.
Tôi bình tĩnh tìm chìa khóa, mở cửa vào nhà, động tác trôi chảy.
Rõ ràng người sai là mẹ, nhưng cứ như tôi mới là kẻ đuối lý.
Tôi chỉ có thể trốn đi, dùng cách lảng tránh sự tình để kết thúc chuyện này.
Ngoài cửa cũng dần trở nên yên tĩnh trở lại, tôi lặng lẽ bước ra.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy dì hàng xóm đang cầm chổi đứng đó, vừa nhìn thấy tôi liền ra hiệu cho tôi im lặng.
Câu chào đã đến đầu môi lại bị tôi nuốt ngược trở về.
Dì ấy đã dọn sạch trứng trên mặt đất, cà chua cũng được dì dọn lại vào túi.
Giọng dì ấy khàn khàn, dì nói với tôi mẹ tôi đang ở trong nhà dì, đang gọi điện cho ba tôi.
Dì dừng một chút rồi nói: "Sao rồi? Đã khử trùng vết thương trên tay chưa? Phải khử trùng cẩn thận đấy, con lớn lên xinh xắn như thế, đừng để trên người lại có sẹo."
Sẹo mà mẹ tôi để lại trên người tôi đâu chỉ có chừng này.
Vết thương mà bà ấy đem lại cho tôi vĩnh viễn không có cách nào khép miệng được nữa, chỉ có thể tùy ý để cho nó thối rữa, vừa ngứa vừa đau.
Quét dọn sạch sẽ xong, tôi cảm ơn dì rồi trở về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-4.html.]
Có đôi khi, tôi đã từng hoài nghi liệu mẹ tôi có phải là mẹ ruột của tôi hay không, không phải người một nhà sẽ yêu thương nhau sao, sao bà đối xử với tôi cứ như chúng tôi có huyết hải thâm cừu, hận ý ngút trời vậy.
Bà ấy từ trước đến nay đã không vừa lòng tôi, bà ấy hiểu rõ mọi nỗi đau, mọi khổ sở tôi đang chịu đựng.
Nhưng việc bà ấy thích làm nhất chính là giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi, thưởng thức dáng vẻ thống khổ, vùng vẫy, giãy dụa mà tôi bày ra mỗi lần như thế.
Tôi thuận lợi thông qua bài thi viết, lãnh đạo theo lệ tới gia đình các thầy cô thăm hỏi động viên.
Bố tôi là nhân viên đưa thư nên ban ngày thường là sẽ không có ở nhà.
Tôi nghe tin lãnh đạo sẽ tới thăm nhà, rơi vào trầm tư, ông nói: "Tiểu Trầm, cô cũng đừng căng thẳng quá, điểm bài thi viết của cô rất cao, chúng tôi cũng chỉ tới nhà nói chuyện phiếm chút thôi."
Vậy nên sau đó, tôi chỉ có thể chủ động nói chuyện với người mẹ đã chiến tranh lạnh hết cả tuần nay.
Bà đang xào rau trong bếp, tôi đứng sau lưng bà, nói: "Mấy ngày nữa lãnh đạo muốn tới thăm nhà, coi như con cầu xin mẹ, mẹ có thể nào đừng nói mấy lời tệ hại về con trước mặt bọn họ được không?"
"Đây là cơ hội con vất vả lắm mới có được, chỉ cần ngày hôm đó mẹ không nói linh tinh, sau này mẹ muốn nói như thế nào, ra cái dạng gì con cũng không quản."
Tôi có phần lo lắng, chỉ thiếu nước van xin nữa thôi.
Ngọn lửa trong bếp tỏa ra ánh xanh, nước trong nồi bắt đầu sôi lên, nổi bọt nước.
Mẹ tôi đứng quay lưng về phía tôi, im lặng không lên tiếng.
Tôi kéo tay bà ấy, buộc bà ấy quay lại nhìn tôi, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, bà ấy đã dùng sức hất văng cánh tay tôi ra.
Bà ấy tức giận nói: "Mày giờ còn biết xin lỗi, biết đến van xin tao à? Tính cách nóng nảy này của mày thì làm giáo viên gì nổi?"
Tôi cắn chặt răng, nhẫn nại cầu xin bà, nói hết lời, bà ấy cuối cùng cũng đồng ý.
Tôi không trông mong bà ấy sẽ nói được mấy lời tốt đẹp về tôi trước mặt lãnh đạo, tôi chỉ mong bà ấy đừng nói linh tinh.
Nhưng tôi không nghĩ tới, tôi đã yêu cầu thấp như vậy rồi, thế mà mẹ tôi vẫn không làm được.
Ngày lãnh đạo đến thăm nhà, mẹ tôi bày ra dáng vẻ nhiệt tình chưa từng thấy.
Bà bày ra vẻ mặt nịnh hót lấy lòng, một bên rót trà, một bên bưng trái cây tới.
Ban đầu, mẹ tôi vẫn nói chuyện một cách bình thường, mãi cho đến khi lãnh đạo hỏi tôi vì sao năm trước lại thi rớt.