Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:56:09
Lượt xem: 12
Mẹ tôi cứ như bị đả thông kinh mạch, trừng mắt há miệng, khoa trương nói: "Con bé này ấy à, cả ngày chỉ biết chơi điện thoại di động, chơi đến hai ba giờ sáng cũng chưa chịu dừng, việc nhà cũng không làm nốt, chẳng nên thân gì."
"Thế nên sao mà thi đỗ nổi, còn mơ tưởng đi đến thành phố, ghét bỏ chỗ này của chúng ta nghèo nàn quá, không cho nó được mức lương như ý. "
"Lương bao nhiêu mà chẳng được, tôi khuyên nó biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn cứ làm việc như mèo mửa, năng lực kém mà tham vọng lại cao, từ đầu đến cuối tuyệt nhiên không nghe lọt tai một lời dạy bảo nào chúng tôi nói."
Bà ấy vừa dứt lời, tôi hít một ngụm khí lạnh.
Ý cười trên mặt lãnh đạo cũng đông cứng lại, nhìn là biết rõ ràng ông ấy không thể dự liệu trước mẹ tôi sẽ nói về tôi như vậy.
Ông ấy theo bản năng nhìn về phía tôi, dùng ánh mắt dò hỏi tôi đây là tình huống gì.
Tôi xấu hổ cười cười với ông ấy, lén kéo tay áo mẹ tôi ra hiệu cho bà đừng nói nữa.
Thế nhưng mẹ tôi bỗng nhiên cao giọng, nói lớn: "Kéo cái gì mà kéo? Làm sao? Còn muốn mặt mũi thể diện nữa à? Tao có nói sai cho mày chỗ nào à?"
"Mày không phải chính là hạng người như thế hả?"
Bà ấy thờ ơ nói.
Lãnh đạo ho khan hai tiếng, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Mọi người đều cho rằng chỉ cần không đáp lời mẹ tôi, bà ấy sẽ biết đường mà im lặng.
Nhưng ai mà biết mẹ tôi từ trước đến giờ vốn chẳng để bụng đến bầu không khí xung quanh, thao thao bất tuyệt nói: "Trầm Văn An chưa từng chịu ra khỏi nhà tìm việc, vừa tốt nghiệp là ở nhà nằm dài chờ chết, trông chờ chúng tôi nuôi sống nó, khuyên bảo nó hết nước hết cái mới chịu thi lại."
"Tuy rằng tôi đúng là chủ gia đình, nhưng từ bé đến lớn đều lỡ chiều chuộng nó, mấy hôm trước chỉ nói nó hai câu mà nó đã cáu kỉnh đập hết đồ trong nhà, còn mắng chửi tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-5.html.]
Bà ấy đem chuyện lúc trước lôi ra nói, lời kể sinh động, lại thêm mười phần mắm muối bà ấy dặm vào.
Một đứa con bất hiếu ngang ngược, ham ăn lười làm cứ như vậy mà ra đời trong lời nói của bà.
Bà ấy nắm lấy cánh tay của lãnh đạo, hận không thể dán đến trước mặt ông ấy mà nói, mà tôi căn bản không ngăn được bà.
Bà ấy như thể không nghe thấy chúng tôi nói gì, chỉ một mình đắm chìm trong thế giới của mình.
Lãnh đạo chịu không được, ứng phó hai câu rồi rời đi, mẹ tôi nói chưa đủ, sốt ruột lôi kéo bọn họ, bảo họ ở lại hà ăn cơm.
Tôi kéo mẹ tôi ra, mẹ tôi còn cho rằng tôi xấc láo, không biết trên biết dưới, cho rằng tôi ngại bà ấy đuổi mất khách của mình.
Tiễn lãnh đạo ra khỏi tiểu khu, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, cao giọng khóc lớn.
Nước mắt như từng hạt trân châu lớn, một viên lại một viên trào ra khỏi hốc mắt của tôi.
Không khí trong lồng n.g.ự.c như bị dồn hết ra ngoài, tôi liều mạng hít từng ngụm lớn, nhưng lại cảm nhận được một loại nghẹt thở trước đến nay chưa từng có.
Cảm giác ngột ngạt mẹ tôi tạo thành cứ như một khoảng chân không rộng lớn, cướp đoạt đi oxy của con người.
Bà ấy thế mà lại hỏi tôi, sao tôi lại thở kiểu đấy?
Sao lại không?
Tôi vừa khóc vừa hỏi bà: "Không phải con đã nói với mẹ rồi à? Không phải con đã dặn mẹ hôm nay đừng nói lung tung, về sau muốn làm gì thì làm à!!!"
"Mẹ có biết vì mấy câu kia của mẹ có thể khiến cho con mất chức không hả? Mẹ có biết con đã cố gắng nhiều như thế nào không..."