Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:56:28
Lượt xem: 13
Tôi chỉ biết học ngày học đêm, nhốt mình trong căn phòng nhỏ hẹp tăm tối.
Những từ vựng không thuận miệng mà thầy cô đọc ra, mớ kiến thức hỗn độn như cháo đậu nành thêm rau khô quánh khó nuốt.
Tôi đã uống bao nhiêu cốc cà phê hòa tan rẻ tiền, phác thảo đi phác thảo lại bao nhiêu bức vẽ.
Những ngày dài đằng đẵng vừa gian nan lại khổ sở đó, những ngày tôi chỉ có thể lúc nào cũng đếm từng tờ lịch treo tường, vừa mong thời gian trôi qua nhanh hơn, vừa mong nó ngừng lại đôi chút, để tôi có thêm thời gian làm bài tập.
Đã cố gắng bao nhiêu, đã phải nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ có mình tôi biết.
Tôi không hy vọng bố mẹ tôi có thể hiểu rõ những khổ cực của tôi, nhưng bà ấy cũng đâu cần đứng ngoài nhìn vào, tự tay cầm bó đuốc đốt trụi thành quả tôi đã giành được như vậy.
Bà ấy làm như vậy thì có khác gì so với kẻ sát nhân?
Mẹ tôi có phần đờ đẫn, bà ấy trố mắt nhìn tôi, rồi nói như không có chuyện gì: "Mày khóc cái gì mà khóc? Tao cũng đâu có nói bậy? Cứ ra vẻ như nghiêm trọng lắm ấy."
"Hơn nữa, tao cũng chỉ muốn khiêm tốn chút trước mặt lãnh đạo của mày, trước mặt bọn họ mà ba hoa chích chòe thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về mày chứ?"
"Mày đúng là không có chút kinh nghiệm xã hội nào, mày không hiểu cách đối nhân xử thế, khiêm tốn một chút, không chỉ lãnh đạo thấy thoải mái, mà con đường sau này cũng dễ đi hơn..."
Tôi tức đến mức bật cười nhưng vẫn không kìm lại được nước mắt, hai mắt ngấn lệ mơ hồ, không phân rõ được biểu cảm của mẹ tôi.
Tôi nghẹn ngào hỏi lại bà: "Mẹ thì có kinh nghiệm xã hội à? Thế giới đối với mẹ cũng chỉ là cái chợ rau gần nhà."
"Cho đến tận bây giờ, cả cuộc đời của mẹ, ngoại trừ con và bố, mẹ chẳng biết cái quái gì hết, vì sao hết lần này tới lần khác mẹ cứ khăng khăng một mực ra vẻ như mẹ hiểu hết tất cả mọi thứ rồi lên mặt chỉ bảo con như thế?"
5.
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, bà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-6.html.]
Sắc mặt bà trắng rồi lại đỏ, bà nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mạch m.á.u giật lên.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ, không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng nức nở không thể kiềm chế của tôi.
Mẹ tôi không có cách nào có thể phản bác lại nữa, vì những gì tôi nói đều là sự thật.
Giây tiếp theo, bà ấy đột nhiên bịt tai lại rồi hét lên.
Tiếng hét của bà sắc như lưỡi d.a.o chọc thẳng vào màng nhĩ của tôi.
Ngay giây sau đó, cái tát của bà ấy giáng thẳng vào mặt tôi, không hề báo trước.
Bà ấy chửi như hét: "Mày thì biết cái gì!!? Mày thì có thể biết cái gì!!? Tao làm tất cả điều này đều là vì lợi ích của mày. Tao đã nuôi dạy mày từ khi mày còn nhỏ. Mày được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ vào tao!!"
"Tao cái gì cũng không biết, mày lại càng không, mày ăn đồ ăn tao nâu, mặc quần áo tao mua, mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao như thế?"
Nói tôi từ trước đến nay vẫn luôn bị bà lừa cũng không quá.
Tôi không hiểu nổi, rõ ràng tôi đang nói với bà ấy về những bất bình của mình, thế mà vào tai bà ấy, tôi từ lúc nào lại biến thành con khốn g.i.ế.c người phóng hỏa, hung ác tàn bạo rồi?
Cảm xúc của bà thay đổi nhanh chóng, không khác gì lật sách, mỗi một trang lại là một "mẹ" khác nhau.
Tôi chưa bao giờ có thể đoán được lúc nào thì bà ấy suy sụp, lúc nào thì bà ấy tức giận.
Cái tát tiếp theo giáng xuống nhưng tôi đã né khỏi nó.
Sự tức giận trong mắt bà ấy càng thêm dữ dội, bà ấy nghiến răng ấn đầu tôi xuống, buộc tôi phải nhận cái tát của cô ấy.