Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:57:08
Lượt xem: 67
Mẹ tôi chưa từng biết bẽ mặt vì rắc rối mình gây ra, cho dù không một ai quan tâm đến bà ấy, bà ấy chỉ chịu dừng lại khi chính bà đã chán rồi.
Cảm giác tồn tại của ba tôi trong nhà rất thấp, nhưng ông lại đóng một vai trò rất quan trọng.
Mẹ và tôi đều phải dựa vào tiền lương của ông để sinh hoạt.
Ông ấy cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của tôi và mẹ, tôi với ông ấy thực chất cũng không có nhiều tình cảm với nhau.
Thế nhưng mỗi lần tôi yêu cầu giúp đỡ, ông ấy đều sẽ vươn tay ra, trở thành chỗ dựa của tôi, ông ấy cũng sẽ không đ.â.m thêm một d.a.o vào vết thương của tôi như cách mẹ vẫn hay làm.
Buổi tối, bố tôi đột nhiên đến gõ cửa phòng tôi, ngón tay gõ lên cửa theo tiết tấu hai tiếng một, ông buồn phiền nói: "Văn An, là bố, bố có thể đi vào được không?"
Mẹ tôi đã lấy chìa khóa phòng tôi đi rồi, cánh cửa này thực chất cũng chỉ là khép hờ vậy thôi.
Bố tôi lấy một cái ghế, ngồi cạnh tôi bên bàn học.
Ông ấy chần chừ hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Sao nào? Chuyến thăm hỏi có thuận lợi không?"
Tôi cười khổ một tiếng: "Có mẹ ở đây, bố nghĩ con có thể thuận lợi nổi không? Bà ấy nói xấu con bao nhiêu là điều trước mặt lãnh đạo của con."
"Các dì trong xã đều khen con, nói con là hạt giống tốt, người xa lạ còn có thể khen con mấy câu, bà ấy là mẹ con, bố hiểu không? Bà ấy là mẹ của con!"
Chóp mũi tôi ửng đỏ, tôi suy sụp vò đầu.
Tương lai tươi sáng mà tôi mất công gây dựng đã bị mẹ tôi hủy hoại mất rồi.
Bố tôi có chút bối rối, ông ấy đặt tay lên vai tôi, không biết tại sao, ông ấy lại nở một nụ cười khó coi.
Ông ấy nói: "Văn An, không sao đâu, giả sử không tìm được việc, thì bố nuôi con, bố nuôi con cả đời."
"Mẹ con trước giờ đã như vậy, không có cách nào, bà ấy là mẹ con, con đừng làm ầm ĩ lên với bà ấy, con cố gắng chiều theo bà ấy một chút..."
Tôi không muốn nghe thêm nữa.
Bố tôi lúc nào cũng như thế này, nhìn như là đến an ủi tôi, thật ra lần nào cũng làm tôi khó chịu lại càng thêm khó chịu.
Ông ấy muốn dùng cách ông ấy cư xử với mẹ áp đặt lên người tôi, rằng miễn làm ngơ bà là ổn rồi.
Nhưng chúng tôi khác nhau, ông ấy là chồng của bà, mà tôi là con gái bà ấy.
Ông ấy vốn dĩ đã có thể sống một cuộc sống độc lập, nhưng lại để mẹ tôi buộc mình lại, sống phụ thuộc vào bà, kể từ khoảnh khắc tôi sinh ra đời.
7.
Từ đó trở về sau, mỗi lần mẹ tôi gây chuyện với tôi là tôi sẽ hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-8.html.]
Tôi mua rất nhiều kẹo nhuận họng, lúc nào cũng ngậm trong miệng.
Mỗi đêm, bà ấy đều phàn nàn vì sao tôi tắm xong chỉ dọn nhà vệ sinh mà không lau dọn luôn cả nhà.
Bà ấy vừa chỉ mới nâng tay lên, giây tiếp theo tôi đã bật ra một tiếng hét the thé, chói tai.
Mẹ tôi giật mình, sắc mặt tái nhợt, bắt đầu chửi rủa, đòi bịt miệng tôi lại.
Nhưng bà không bắt được tôi, tôi chạy quanh nhà, ló đầu ra cửa sổ hét, chạy ra ngoài cửa hét.
Mẹ tôi mệt đến thở hổn hển, ngồi phịch trên mặt đất, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng lại bó tay chịu thua.
Không mất quá lâu, có người tìm tới trước cửa nhà.
Hàng xóm lầu dưới chỉ vào người mẹ tôi nói: "Ngày nào cũng ầm ĩ như thế này, bà từ sáng tới tối cứ làm cái quái gì thế hả?"
Mẹ tôi chỉ vào tôi đang ngồi trên sô pha, vội vàng nói: "Là nó đấy, ngày nào cũng la hét ầm lên! Nó bị điên rồi, tôi căn bản là không quản được nó..."
Dì hàng xóm trực tiếp cắt đứt lời của bà: "Bà suốt ngày cứ đi nói xấu con gái mình như thế, nó sao mà chịu nổi..."
"Con gái bà ngoan như vậy, lại gặp phải một người mẹ như bà, tôi mà là nó, tôi đã phát rồ từ lâu rồi."
Mẹ tôi nghẹn đến đỏ mặt: "Bà bà bà", nửa ngày cũng không nói thành câu được. Bà ấy bực bội hét lên: "Đây là chuyện của nhà chúng tôi, bà là người ngoài, không mượn bà quản!"
Mẹ tôi đuổi dì hàng xóm ra khỏi nhà, bà ấy nghẹn một bụng lửa tức, n.g.ự.c phập phồng lên xuống, thấy rõ chắc chắn là đang cực kỳ tức giận.
Bà ấy quay đầu giẫm dép lê loẹt quẹt hung tợn bước tới chỗ tôi rồi nắm lấy áo tôi.
Còn chưa đợi bà ấy mở miệng, tôi đã há mồm hét lên: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Mẹ tôi tức khắc buông tay, trong miệng liên tục mắng chửi tôi.
Ngày hôm sau, trong miệng bà ấy lại truyền ra một tin khác về tôi.
Bà ấy bắt đầu đi phàn nàn khắp nơi tôi không thi đỗ.
Mọi người hiếu kỳ hỏi bà ấy lý do, bà ấy liền nói: "Còn có thể là vì sao nữa chứ, là do chính nó thôi. Thi không đủ điểm, trước mặt lãnh đạo còn thể hiện không tốt."
"Chính mình kém cỏi lại còn trách tôi, nói cái gì mà tôi hủy hoại tiền đồ của nó, cả ngày ở nhà kêu la như con khùng..."
Tôi đi dạo bên ngoài về, vừa đến dưới lầu đã thấy mẹ tôi tám chuyện với mấy dì khác.