Mẹ Ơi, Đừng Đâm Sau Lưng Con - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:57:32
Lượt xem: 22
Lời của bà ấy rành mạch rót vào tai tôi.
Mấy dì hàng xóm chẳng ai có hứng thú với câu chuyện của bà, nhưng bà ấy cứ làm như không thấy gì, vẫn tiếp tục ba hoa chích chòe.
Lúc tôi đứng trước mặt bà ấy, bà ấy giật mình, thiếu chút nữa té ngã.
Tôi âm trầm nhìn bà ấy.
Mấy ngày nay tôi lo đến mức ngủ không ngon giấc, quầng thâm mắt đen như gấu trúc, tóc tai cũng chỉ tùy tiện cột lại.
Bởi vì cường độ học tập quá cao, tôi sút hơn 5 kg, hai gò má hóp lại, khiến cho xương gò má cũng nhô lên.
Tôi không cần soi gương cũng biết rõ, mình lúc này trông tiều tụy, dọa người đến mức nào.
Bà ấy trợn mắt, chột dạ hét lên: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, mày đi đường cũng không phát ra tiếng? Thấy mẹ mày cũng không biết đường chào hỏi, mày muốn hù c.h.ế.t tao à?"
Tôi không đáp lời bà, chỉ vặn hỏi lại: "Mẹ mới nói vì sao con thi trượt cơ?"
Bà ấy nhích mông, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, vẫn cứng miệng nói: "Có chuyện gì xảy ra cũng cần tự nhìn nhận lại bản thân mình trước, mày thi không tốt, không thể trách người khác, là do mày không đủ nỗ lực."
"Nếu như điểm mày đủ ao, thi được điểm tuyệt đối, ai lại không cần mày? Có khi ai cũng đến giành ấy chứ?"
Lửa giận trong lòng tôi vì lời nói của bà mà bùng lên, thiêu đốt cơ thể, khiến m.á.u nóng dồn về não.
Tôi cao giọng hỏi: "Bà nói lại một lần nữa xem?"
Mẹ tôi run người, ngượng ngùng im miệng.
Bầu không khí giữa tôi và mẹ lúc này ngập mùi thuốc súng.
Các dì hàng xóm thấy thế thì vội vã bước lên nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi.
Họ đồng thanh nói: "Tiểu Trầm, được rồi con, con là sinh viên đại học, mẹ con thì chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, con nổi nóng với bà ấy làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-dung-dam-sau-lung-con/chuong-9.html.]
"Đúng rồi, bà ấy không có văn hóa, kiến thức hạn hẹp, con sắp làm cô giáo rồi, đừng vì chuyện này mà so đo với bà ấy."
"Con còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, các dì và mẹ con đây đã năm mươi rồi, đất dâng đến cằm rồi, bà ấy còn sống được bao lâu nữa đâu chứ?"
...
Họ vây quanh tôi, để mẹ tôi xấu hổ ngồi đó.
Mặt bà ấy ửng đỏ lên, giương cổ chửi thêm một câu: "Sao mấy người lại ăn nói như thế chứ?"
Cảm ơn các dì xong, tôi trực tiếp đi về phòng.
Họ cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại mẹ tôi một mình ngồi đó.
Bà ấy có chút thừ người mà nhìn chằm chằm cây hòe đã c.h.ế.t trong sân, không biết đang nghĩ gì.
Lại qua vài ngày, hòm thư của nhà chúng tôi có thêm một phong bì thư, tôi còn chưa kịp mở ra, lãnh đạo đã nhắn tới.
Ông ấy nhắn: "Chúc mừng Tiểu Trầm nhé, về sau sẽ là giáo viên của trường trung học số 12 rồi, cố gắng lên nhé!"
Tôi không nhịn được há to miệng, xoa xoa mắt mấy lần, rốt cuộc cũng tin rằng đây không phải là một giấc mộng.
Giây tiếp theo, tôi ngồi sụp xuống, ôm điện thoại khóc lớn.
Vừa khóc vừa cười.
Tương lai mà suýt đã bị mẹ tôi hủy hoại lại về trong tay tôi rồi.
Con người khi sống luôn phải chuẩn bị tinh thần để đối diện với rất nhiều khả năng, những nhánh đi vô hình của tương lai hợp lại với nhau tạo thành cuộc đời.
Tôi tựa như một cái cây con đang phân nhánh, mà mẹ tôi lại là thợ mộc giơ rìu chặt đi rất nhiều khả năng tốt đẹp trong đời tôi.
Nhưng có những nhánh cây, dù đã bị chặt đứt cũng sẽ có thể lần nữa tái sinh, lần nữa đ.â.m chồi, lần nữa thuộc về tôi.
Lúc này đây, tôi sẽ nắm thật chặt cơ hội ấy, không cho bà ấy cơ hội chặt đứt nó thêm lần nào nữa.