Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm? - Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công (5)
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:15:09
Lượt xem: 4
05
Tôi càng hoảng sợ, nhưng màn hình điện thoại vẫn tối đen.
“Mở cửa!”
Giọng của người phụ nữ ngày càng chói tai, gần như đang gào thét.
Cánh cửa gỗ đã cũ nát nhanh chóng xuất hiện một lỗ thủng.
Một con mắt mở to xuất hiện ở lỗ thủng đó, mắt cô ta đỏ hoe, tơ m.á.u trong mắt như mạng nhện.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Tôi hoảng loạn la lên, cố gắng đe dọa cô ta.
“Cô là ai? Tại sao lại làm như vậy? Nếu như cô cần tiền, tôi có thể chuyển cho cô ngay bây giờ!”
Người phụ nữ nhếch môi trông giống như vừa khóc vừa cười: “Tiền? Tiền có tác dụng gì?”
“Điềm Điềm của tôi đã không còn nữa rồi.”
“Mà các người, tất cả đều có lỗi.”
“Các người đều đáng chết, tôi nhất định phải g.i.ế.c hết các người.”
Tôi đứng đó, toàn thân cứng ngắc.
Cái tên Điềm Điềm này vô cùng quen thuộc với tôi.
Ngay lúc này, tôi đã nhận ra người phụ nữ ấy là ai.
Cô ta tên Vương Thúy Lan.
Là một người phụ nữ chuyên buôn bán mại dâm ở khu chung cư của chúng tôi.
Còn Điềm Điềm là em gái của cô ta, một cô gái hai mươi tuổi bị thiểu năng.
Lần cuối tôi gặp Vương Thúy Lan là cách đây nửa tháng.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô ta như thể già thêm cả chục tuổi.
Cộng thêm với vẻ ngoài kỳ lạ nên tôi không nhận ra.
Vương Thúy Lan cười một cách quái dị: "Mày không gọi báo cảnh sát, mày đang lừa tao, màn hình điện thoại của mày đang tắt."
Tôi không ngờ rằng thị lực của Vương Thúy Lan lại tốt như vậy.
Nhìn lỗ thủng trên cửa ngày càng lớn, trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng đẩy chiếc tủ để chặn lại.
“Tiểu Dữu, nằm dưới đất lạnh lắm, có thể kết thúc trò chơi không? Bà không muốn chơi nữa.”
Đúng lúc này bà ngoại lại muốn bò ra khỏi gầm giường.
Tôi sốt ruột đến mức bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/midnight-montage-ai-dang-di-cung-toi-o-noi-toi-tam-lqzb/mo-khoa-bang-nhan-dien-khuon-mat-khong-thanh-cong-5.html.]
“Chỉ cần trốn thêm một chút nữa thôi, làm ơn, chỉ một chút nữa thôi.” Tôi vừa khóc vừa nói.
Có vẻ như bà ngoại bị nước mắt của tôi làm cho hoảng sợ.
Bà từ từ ngẩng đầu, lau nước mắt cho tôi rồi ngoan ngoãn chui trở lại gầm giường.
Chẳng bao lâu sau, chiếc tủ cũng bắt đầu rung lắc mạnh.
Nhưng may mắn thay, điện thoại cuối cùng cũng khởi động được.
Tôi lập tức gọi báo cảnh sát.
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh, nói rõ ràng tình huống lúc này cho cảnh sát.
Cảnh sát dặn tôi nhất định phải tìm chỗ ẩn náu an toàn, họ sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa.
Sau khi cúp máy, tôi lại liên lạc với bảo vệ ở dưới lầu.
Bảo vệ nói sẽ lập tức lên ngay.
NHAL
Đột nhiên, chiếc tủ đang rung lắc bỗng ngừng lại.
Tôi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên, bà ngoại từ dưới giường lên tiếng: “Người đang đứng trên ban công là ai vậy?”
Tôi cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn quay lại.
Vương Thúy Lan đang đứng ở trên ban công.
Khuôn mặt của cô ta ép sát vào cửa kính, bị bóp méo đến kỳ lạ.
Nhưng đôi mắt cô ta lại mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi run rẩy lùi lại phía sau.
Tôi quên mất, từ cửa sổ phòng tôi ra đến ban công của bà ngoại có một lối đi rất hẹp.
Vì tôi đang ở tầng hai mươi lăm lại cộng thêm lối đi đó hẹp đến mức người lớn cũng khó lòng đứng vững nên tôi chưa từng để ý tới.
Đôi tay sơn móng đỏ của Vương Thúy Lan đặt lên tay nắm cửa kính.
Đã quá muộn rồi.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hy vọng duy nhất của tôi là Vương Thúy Lan không phát hiện ra bà ngoại đang ở dưới gầm giường.
Nhưng không ngờ, đúng lúc đó, bà ngoại lại chui ra.
Tôi không kịp ngăn cản, chỉ thấy bà chạy đến trước mặt Vương Thúy Lan, nghiêng đầu hỏi: “Cô có phải là người xấu không?”
“Quay lại, quay lại!”
Tôi thét lên trong tuyệt vọng, chỉ còn biết đứng nhìn bà ngoại ngã xuống trước mặt tôi.