Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm? - Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công (6)
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:15:31
Lượt xem: 3
06
Tôi giật mình mở mắt.
Lại một lần nữa trở về lúc ba giờ sáng.
Âm thanh quen thuộc từ phòng khách vang lên.
So với ba lần trước, lần này tôi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tôi không thể để Vương Thúy Lan vào từ ban công nữa.
Nhưng phải làm sao đây?
Mồ hôi lạnh từ trán tôi chảy xuống.
Nếu Vương Thúy Lan có thể đi từ lối đi bên ngoài ra ban công, thì tôi cũng có thể.
Tôi bước đến bên cửa, nhẹ nhàng rút chìa khóa.
Lần này, tôi hành động cực kỳ chậm rãi, vì vậy không phát ra tiếng động.
Người phụ nữ vẫn đang rướn cổ nhìn vào điện thoại, không hề phát hiện ra tôi.
Lưng tôi giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi rút chìa khóa, tôi cẩn thận đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh lùa vào, khiến tôi rùng mình.
Lối đi trước mắt hẹp đến khó tin, trong khi tôi lại có chút sợ độ cao.
Tim tôi đập thình thịch.
Nhưng tôi đã nghe thấy tiếng bà ngoại ho.
Không còn thời gian nữa.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm rồi leo lên lối đi.
Tôi dùng tay bám vào tường, cẩn thận di chuyển từng chút một.
Cuối cùng, tôi cũng đến được ban công.
NHAL
Bà ngoại vừa định xuống giường thì thấy tôi, ngạc nhiên định lên tiếng.
Tôi ra hiệu cho bà im lặng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Tôi lại dùng lý do chơi trốn tìm để cho bà ngoại chui vào gầm giường, rồi sạc điện thoại.
Lần này, mọi thứ dường như diễn ra rất suôn sẻ.
Âm thanh bước chân vang lên trong phòng khách.
Âm thanh đó đang tiến gần về phía chúng tôi.
Dù chúng tôi không phát ra tiếng động, nhưng cô ta vẫn tìm đến đây.
Tôi lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, gọi báo cảnh sát và liên lạc với bảo vệ.
Tôi chặn cửa bằng chiếc tủ, giữ thật chặt. Lần này, tôi có đủ thời gian.
Bảo vệ sẽ đến đây trong khoảng ba phút.
Ba phút là đủ.
"Mở cửa!"
Giọng của Vương Thúy Lan vang lên chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/midnight-montage-ai-dang-di-cung-toi-o-noi-toi-tam-lqzb/mo-khoa-bang-nhan-dien-khuon-mat-khong-thanh-cong-6.html.]
Tôi không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn thời gian trên điện thoại.
Còn một phút nữa.
Bảo vệ sẽ phá cửa vào.
Tôi và bà ngoại sẽ được sống sót.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bảo vệ ở bên ngoài đập mạnh cửa.
Cánh cửa kêu rầm một tiếng rồi đổ xuống đất.
Tôi phấn khích kêu lên: “Tôi ở đây!”
Ngoài kia nhanh chóng vang lên âm thanh vật lộn dữ dội.
Bảo vệ trong khu là một người đàn ông rất cao to.
Rõ ràng Vương Thúy Lan không phải là đối thủ của anh ta.
“Cô Lâm, cô ta đã bị tôi đánh ngất rồi.”
Trong lòng tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Bà ngoại, bà có thể ra ngoài rồi, kẻ xấu đã bị bắt lại rồi.”
Bà ngoại chậm rãi chui ra.
Khi tôi chuẩn bị mở cửa, bà lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Bà mở to mắt, mồ hôi đầm đìa, lắc đầu với tôi.
Tôi nhìn bà đầy nghi hoặc.
“Cô Lâm, cô có dây thừng không? Tôi cần trói cô ta lại.”
“Có, tôi ra ngoài tìm cho anh.” Tôi vội vàng đáp.
Nhưng lần này, bà ngoại lại dùng cả hai tay giữ chặt cánh tay tôi.
Khuôn mặt bà hiện rõ vẻ sợ hãi. Mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà lại khỏe đến vậy.
“Bà ngoại, bà sao vậy?”
Tôi cũng cảm thấy có điều gì không ổn.
“Cô Lâm, tôi không tìm thấy dây, cô ta sắp tỉnh lại. Cô có thể ra ngoài tìm giúp tôi không?” Giọng của bảo vệ lại vang lên.
Thấy bà ngoại phản ứng quá mạnh, tôi quyết định không mở cửa nữa.
“Dây ở trong tủ gần cửa ra vào, anh chỉ cần mở cửa là thấy.”
Đó là dây thoát hiểm mà mỗi cư dân đều được phát.
Nhưng ở bên ngoài lại không nghe thấy tiếng trả lời lại nữa.
Tôi nói thêm lần nữa: “Sợi dây ở ngay trong tủ gần cửa ra vào.”
Bên ngoài im ắng đến đáng sợ.
Tôi cảm thấy có điều gì không ổn, liền áp tai vào cửa.
Đột nhiên, một lưỡi d.a.o đ.â.m mạnh xuyên qua cánh cửa, cắm vào, chỉ cách tai tôi vài centimet.
“Thật tiếc, vị trí sai rồi.”
Tôi thấy đôi mắt mở to một cách kỳ quặc xuất hiện ở lỗ thủng.
Nhưng âm thanh bên ngoài lại là của bảo vệ.