Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm? - Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công (7)

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:15:46
Lượt xem: 0

07

 

Vương Thúy Lan có thể bắt chước giọng nói của người khác.

 

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi.

 

Tôi cũng chợt nhớ lại một đêm tăng ca về nhà cách đây một tháng, tôi đã gặp Vương Thúy Lan trong khu chung cư.

 

Cô ta say khướt, mặc quần áo hở hang nằm trên ghế dài trong sân.

 

Lũ trẻ con cười đùa, ném đá vào cô ấy. Tôi nhăn mặt xua đuổi chúng đi.

 

Khi tôi định rời đi, Thúy Lan bất ngờ nắm lấy tay tôi.

 

Cô ta phả ra mùi rượu nồng nặc, đôi mắt ánh lên vẻ ướt át.

 

"Cô biết không, ngày xưa tôi còn là ca sĩ của đoàn ca kịch đấy. Nhưng đoàn ca kịch giải tán, tôi lại phải lo cho con bé Điềm Điềm nên không còn cách nào khác..."

 

Những câu sau đó, tôi không nghe tiếp nữa.

 

Tôi không có kiên nhẫn để nghe câu chuyện của một người phụ nữ phải kiếm sống bằng nghề không đứng đắn.

 

Cô ta từng học ca kịch nên chắc chắn có thể bắt chước giọng nói của người khác một cách hoàn hảo.

 

Tôi nắm lấy tay bà ngoại, run rẩy nói: "Bà ơi, bà trốn kỹ đi, ngoài kia có kẻ xấu."

 

Nhưng bà bỗng phát bệnh kiên quyết không chịu trốn dưới gầm giường.

NHAL

 

Tôi nhìn đồng hồ.

 

Còn 10 phút nữa cảnh sát mới đến.

 

Tôi phải câu giờ thêm 10 phút.

 

Vương Thúy Lan sẽ phá cửa bằng d.a.o nên xông vào đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

 

Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu tôi.

 

Căn hộ này thiết kế ban công tầng trên khá gần ban công tầng dưới.

 

Nếu tôi nhảy xuống nhờ hàng xóm giúp đỡ, rồi nhanh chóng quay lại đây thì có lẽ vẫn kịp.

 

"Bà ơi, con xin bà, lần này là lần cuối cùng, nhé?"

 

Tôi run rẩy nắm lấy tay bà, cầu xin bà trốn dưới gầm giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/midnight-montage-ai-dang-di-cung-toi-o-noi-toi-tam-lqzb/mo-khoa-bang-nhan-dien-khuon-mat-khong-thanh-cong-7.html.]

 

Lần này, bà đồng ý.

 

Bà nhìn tôi bình tĩnh, như thể đã tỉnh táo lại.

 

"Tiểu Dữu, cẩn thận nhé."

 

Nói xong, bà từ từ chui vào dưới gầm giường.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở cửa ban công.

 

Gió rất mạnh, rất lạnh.

 

Tôi rất sợ.

 

Nhưng tôi không còn thời gian để sợ hãi nữa.

 

Bà ngoại đang chờ tôi.

 

Tôi nhảy xuống ban công tầng dưới. 

 

Nhưng tôi không đứng vững, tiếng "rắc" vang lên từ mắt cá chân tôi.

 

Cơn đau dữ dội ập đến.

 

Tôi không còn thời gian để quan tâm tới cơn đau nữa.

 

Tôi lại loạng choạng đập cửa ban công.

 

Tiếng kêu cứu tuyệt vọng vang lên.

 

Trong phòng ngủ, có người đang nằm.

 

Dưới ánh trăng từ bên ngoài hắt vào, tôi thấy hai người đang nằm trên giường, dường như đang ngủ say.

 

"Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi!" Tôi điên cuồng đập cửa.

 

Một trong hai người nghe thấy.

 

Vì tôi thấy người đó từ từ, cố gắng quay đầu lại.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng nhận ra.

 

Trên người họ, toàn là máu.

 

Loading...