Minh Hôn - 1045
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:01:26
Lượt xem: 17
Một tiếng “Phanh” trầm vang, tôi chỉ cảm thấy một lực lượng kỳ lạ bao trùm lấy mình.
Ngay sau đó, tôi hét lên một tiếng đau đớn, cánh tay truyền tới cảm giác tê dại từng đợt.
Tình huống của lão Phong đứng ngay bên cạnh tôi cũng chẳng khác gì, trông cậu ấy cũng có vẻ vô cùng khó chịu.
Chỉ xét về sức mạnh, hai chúng tôi không thể nào so sánh được với con Bì Thi Vương này. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được một hai đòn của nó mà thôi.
Bì Thi Vương thấy đòn tấn công của mình bị ngăn cản lại, nó vô cùng phẫn nộ, gầm lên một tiếng, hai tay nó lại dồn sức lần nữa.
“Thình thịch”, cả hai người tôi và lão Phong trực tiếp bị đè xuống đất, suýt nữa mất đi đôi tay.
Tôi cắn răng, bắt đầu điên cuồng vận chuyển Hỏa Thiên công, lực lượng trong cơ thể không ngừng tăng lên, tôi muốn phá vỡ thế bế tắc này.
Mà mặt của lão Phong càng trầm lại, khó nhọc thốt ra vài từ: “Hàn, Hàn Tuyết Phong, mau, mau ra đây……”
**********
Trong lúc tôi đang cố gắng vận chuyển Hỏa Thiên công, lão Phong cũng gầm nhẹ một tiếng, cậu ấy đang muốn đánh thức Phong ca, nhờ anh ta giúp đỡ chúng tôi.
Lần trước Phong ca đã đối đầu với tên yêu đạo Bảo Khánh Vương, bị tên yêu đạo dùng Thực Âm Cổ đả thương hồn thể.
Trong thời gian này anh ta vẫn luôn trong trạng thái ngủ say để tĩnh dưỡng.
Hiện giờ chúng tôi đã rơi vào tình huống bất đắc dĩ, cho nên mới phải đánh thức Phong ca dậy.
Lão Phong vừa dứt lời, cơ thể của cậu ấy đã run lên thấy rõ.
Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được một luồng khí lạnh mạnh mẽ bắt đầu toả ra từ trên người của lão Phong.
Đồng thời, một bóng người cũng bỗng hiện lên từ sau lưng Lão Phong.
Khoảnh khắc bóng người kia bật ra khỏi lưng Lão Phong, đã nhanh chóng ngưng thành thực thể, cuối cùng hoá thành hình dáng của một người đàn ông.
Ngoại hình cũng gần giống với lão Phong, chỉ khác người nọ là hồn thể, không phải là người sống.
Người này không phải ai khác, chính là anh trai ruột của lão Phong, Hàn Tuyết Phong.
Ngay khi Phong ca vừa xuất hiện, anh ta đã nhìn rõ tình hình hiện tại của chúng tôi.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cái quái gì thế này, gọi ông đây ra để chịu c.h.ế.t à!”
Nói xong, Phong ca tung một quyền ra, đánh thẳng vào đầu con Bì Thi Vương kia.
Con Bì Thi Vương kia vốn không có phản ứng gì cả, sau khi Phong ca giáng một quyền xuống, nó mới khôi phục lại tinh thần.
Nhưng đã muộn rồi, chỉ kịp nghe một tiếng “Phanh” trầm vang, một đ.ấ.m của Phong ca đã giáng mạnh lên cái đầu cứng rắn của nó.
Con Bì Thi Vương kia thậm chí còn hết lên một tiếng “Ngao” thảm thiết, thân thể có chút bất ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1045.html.]
Tôi và lão Phong cũng nắm lấy cơ hội, dùng một lực mạnh mẽ, cùng nhau đẩy móng vuốt sắc nhọn của Bì Thi Vương ra.
Bì Thi Vương lùi lại vài bước theo bản năng, có vẻ nó đang rất tức giận, không ngừng phát ra tiếng kêu “Ngao ngao ngao”, giống như hận không thể xé xác chúng tôi ra.
Hơn nữa, con Bì Thi Vương này lại lao vào chúng tôi.
Một cặp móng vuốt giống như lưỡi hái giơ cao lên, tràn đầy sát khí.
Phong ca hừ lạnh một tiếng, lập tức lao về phía trước.
Thực lực của Phong ca cũng rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Độc đạo trưởng một chút.
Bởi vì lão Phong gần đây đã đột phá, đã đạt đến cảnh giới Đạo sư, nên Phong ca ở trong cùng một cơ thể, tu vi cũng cao hơn một bậc.
Nếu tôi không nhìn lầm, trình độ tu vi của Phong ca hiện giờ e là đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân rồi.
Hơn nữa anh ta còn là quỷ hồn, kỹ năng và tốc độ còn nhanh hơn Bì Thi Vương rất nhiều.
Cho nên, Phong ca tạm thời có thể giữ chân được con Bì Thi Vương này, thậm chí còn có thể gây ra sát thương cho hắn.
Trong lúc Phong ca đang đánh nhau với đối phương, tôi và lão Phong vội vàng xoay người, chạy lại chỗ sư phụ và Độc đạo trưởng để xem xét tình hình.
Hai người bọn họ vẫn đang ho khan “Khụ khụ khụ” không ngừng…
Giống như đang ho lao vậy, rất nghiêm trọng.
“Sư phụ…” Tôi mở miệng nói, đồng thời vỗ vỗ lưng cho sư phụ.
Sư phụ ho khan không ngừng, cởi bỏ khăn làm bằng vải liệm ra, sau đó nói: “Thi khí, thi khí quá nặng, khụ khụ khụ, trúng, trúng thi độc…”
Sắc mặt sư phụ đã tím tái, trông ông ấy rất khó chịu, khi ho thậm chí còn xuất hiện một vết máu.
Mà phía bên Độc đạo trưởng, tình hình cũng không mấy lạc quan.
Tuy rằng không nghiêm trọng như sư phụ tôi, nhưng Độc đạo trưởng cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi nghe sư phụ nói hai người họ đã bị trúng thi độc, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Nếu bị cắn, chúng tôi còn có thể dùng gạo nếp tiêu độc, cái này tôi làm được.
Nhưng một khi đã bị nhiễm thi độc, thi khí sẽ trực tiếp đi xuống phổi, làm thế nào để tiêu độc bây giờ?
Tôi không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng không biết giúp đỡ sư phụ và Độc đạo trưởng như thế nào, liền vội vàng mở miệng hỏi: “Sư phụ, con nên làm gì đây?”
Sư phụ đưa một tay lên ôm ngực, ông ấy muốn nói chuyện, nhưng mỗi lần vừa mở miệng ra muốn nói một chữ lại ho “khụ khụ khụ”, không ngừng lại được.
Tôi rất sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào khác.
Nhưng cũng may mắn, tình hình bên phía Độc đạo trưởng lúc này đã ổn hơn một chút.
Ông ấy cố gắng kìm nén cơn ho lại, vội vàng nói: “Gạo nếp, nước gạo nếp, cho chúng tôi, cho chúng tôi uống nước gạo nếp. Thiên đột, hoa cái, tử cung, ngọc đường, trung đình, kim, dùng kim châm trích máu…”