Minh Hôn - 1046
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:01:42
Lượt xem: 12
Độc đạo trưởng đã kìm nén hết sức để nói, vừa nói xong mấy câu, ông ấy lại bắt đầu ho khan.
Nghe đến đó, tôi và lão Phong không dám chậm trễ thêm chút nào.
Tôi vội vàng lấy số gạo nếp cuối cùng ra, còn lão Phong cũng lấy ra hai cây kim bạc.
Lão Phong là đệ tử của Độc đạo trưởng, tuy rằng y thuật không thể cao minh bằng Độc đạo trưởng, nhưng ít nhất việc châm cứu thì cậu ta vẫn có thể làm được.
Những huyệt đạo này đều ở trước ngực, cho nên sau khi lão Phong lấy cây kim bạc ra, lập tức bắt đầu châm vào những huyệt này trên n.g.ự.c hai người họ.
Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi kim bạc đ.â.m vào, m.á.u chảy ra từ những huyệt đạo này không phải màu đỏ mà là màu nâu tím, rõ ràng đó là m.á.u độc…
Khi lão Phong bắt đầu châm cứu, tôi bắt đầu đi tìm nước.
Nhưng trên người tôi không có túi nước, nên tôi rất lo lắng.
Tuy sư phụ và Độc đạo trưởng đã dùng vải liệm che mặt, nhưng họ vẫn tiếp tục hít phải thi khí.
Hơn nữa đây còn là thi khí của Thi Vương, tình huống bắt đầu chuyển xấu với tốc độ nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, hai ông ấy đã ho khan đến mức mắt trợn trắng lên, dùng kim châm trích m.á.u cũng chẳng có mấy hiệu quả.
Họ dường như muốn ho ra cả phổi, điều đó cho thấy tình hình đã rất nghiêm trọng.
Tôi lo lắng nhìn khắp bốn xung quanh
Cuối cùng thấy cách đó không xa có một cái mương, nơi đó có một ít nước.
Thấy vậy, con ngươi của tôi bỗng giãn lớn, tôi nói với lão Phong ở bên cạnh: “Lão Phong, cậu ở lại đây trông chừng hai vị sư phụ, tôi đi lấy nước!”
Nói xong, tôi cầm theo kiếm gỗ đào rồi chạy về phía mương nước ở cách đó không xa.
Lúc này tôi cũng chẳng buồn quan tâm nước trong mương kia có sạch hay không, nếu uống vào hai vị sư phụ có thể bị tiêu chảy hay không.
Điều quan trọng nhất bây giờ là loại bỏ được thi độc, giảm bớt nỗi đau giúp hai người bọn họ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai ông ấy nhất định sẽ ho đến ngạt thở, thậm chí có thể gây ra tổn thương không thể chữa khỏi được.
Đám quỷ ảnh đang chiến đấu với nhóm u quỷ, Thi Vương thì bị Phong ca kéo chân, còn tám gã yêu đạo kia đang chiến đấu với Dạ Hinh, Dạ Phong.
Vì vậy không có ai ngăn cản tôi, tôi cũng nhanh chóng đến được chỗ mương nước.
Liếc nhìn xung quanh một lượt, tôi thấy một hộp cơm nhựa dùng một lần, vừa khéo có thể dùng đựng nước.
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ tùy tiện rửa sạch, dùng hộp nhựa múc đầy nước rồi vội vàng quay trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1046.html.]
Nhưng tôi chưa kịp bước được hai bước, một bóng người đột nhiên đứng trước mặt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn, đó chính là kẻ chủ mưu - Trương Tử Đào.
Vẻ mặt của Trương Tử Đào rất đắc ý, còn xen lẫn cả sự hung tợn và kiêu ngạo, tay gã cầm cờ hồn, bên cạnh còn có mấy chục quỷ ảnh bảo vệ.
Gã nhìn tôi chằm chằm, trên môi lại nở một nụ cười quỷ quyệt: “Đinh Vĩ, mày muốn cứu sư phụ của mày đúng không? Vậy phải vượt qua ải của tao trước!”
Nói xong, tên khốn này dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn tôi, trong ngứa đòn không ai bì nổi.
Bây giờ tôi đang vội, làm sao có thể chiến đấu với gã được?
“Mau tránh ra, nếu sư phụ của tao có gì bất trắc, mày nhất định sẽ phải c.h.ế.t rất thê thảm!” Tôi lạnh lùng nói, một tay nắm chặt thanh kiếm gỗ đào.
Trương Tử Đào lại không cho là vậy: “Ồ! Chỉ với một chút tu vi này của mày, còn muốn khiến tao phải c.h.ế.t thảm sao? Nếu lúc trước không phải có Long Tuyền chân nhân cản trở, mày đã c.h.ế.t trong tay tao rồi. Bây giờ lại dám sủa bậy trước mặt tao, mày là cái thá gì…”
Sắc mặt tôi trầm lại, tôi biết dù có nói tiếp cũng chỉ vô nghĩa mà thôi.
Thằng khốn này tuyệt đối sẽ không cho tôi đi qua, một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
Nhưng không chờ tôi đặt nước xuống, Trương Tử Đào đã giơ tay lên, một trận gió lạnh thổi qua người tôi, mấy chục con quỷ ảnh lập tức giống như chó dữ, đồng loạt lao lên.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, có một trong số mấy chục con quỷ ảnh cắn lên cánh tay đang cầm nước của tôi.
“A!”
Một cơn đau đột ngột ập đến, tay tôi buông lỏng, tất cả nước đổ hết xuống đất.
“Con mẹ nhà mày!” Tôi lập tức nổi nóng, đây chính là ngọn cỏ cứu mạng của hai vị sư phụ đấy.
Không quan tâm đến điều gì nữa, tôi lôi cổ con quỷ ảnh kia xuống, dùng kiếm gỗ đào đ.â.m c.h.ế.t nó rồi ném ra ngoài.
Trương Tử Đào cũng không lùi về phía sau, thân mình gã loé lên một cái, hai người chúng tôi cùng lao vào đánh nhau.
Mấy tháng không gặp, tu vi của Trương Tử Đào rõ ràng đã tăng lên không ít.
Thông qua hơi thở để phán đoán, Hỏa Thiên khí và đạo hạnh trong người tôi đã vận chuyển sắp xong rồi, thậm chí còn tăng lên rồi.
Tuy rằng tu vi của đối phương cao hơn tôi một chút, nhưng Hỏa Thiên khí của tôi cũng rất mạnh.
Về mặt thuộc tính, nó có một số khả năng kiềm chế.
Khi vừa mới chiến đấu, hai người chúng tôi đều ở thế cân bằng.
Sau mấy hiệp, cờ hồn trong tay Trương Tử Đào đột nhiên nện xuống, mang theo một luồng gió lạnh mãnh liệt.
Tôi giơ kiếm lên đón, tiếng vũ khí giao nhau vang lên “Phanh” một tiếng, Trương Tử Đào gầm lên một tiếng, dùng sức ấn mạnh cờ trong tay, tôi chỉ cảm thấy cánh tay của mình nhói lên, có chút khó chống cự.