Minh Hôn - 1311
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:22:20
Lượt xem: 13
"Vâng, vâng, vâng, để chúng tôi tiễn các vị!" Cái tên chủ tịch thì niềm nở chào đón, còn phó chủ tịch ngân hàng thì càng vội vàng đi mở cửa.
Nhìn thấy điều này thì trong lòng tôi cũng cảm khái không thôi.
Mặc dù trước kia tôi đã từng đi đến ngân hàng, sau đó chi 100 tệ để xử lý một công việc kinh doanh nhỏ. Nhưng lại gặp phải giờ cao điểm, cho nên lúc xếp hàng phải đứng đợi đến tận một hai tiếng đồng hồ.
Bây giờ thật sự rất tuyệt, không những không cần phải xếp hàng mà ngay cả chủ tịch ngân hàng còn đích thân chạy đến mở cửa cho tôi.
Trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, thậm chí còn có cảm giác muốn ở lại đây, chỉ cần ở lại nơi này thì …mẹ nó, tôi sẽ hoàn toàn nhận được đãi ngộ của người trên người mà. Nhưng nếu trở về dương gian thì sao? Vậy thì tôi sẽ lại trở về chuỗi ngày làm một tên nghèo, mười bữa cơm thì có đến ba bữa phải nấu mì gói ăn thay cơm…
Nghĩ mà xem cuộc đời thật bất đắc dĩ mà, nhưng suy cho cùng thì nơi này lại không phải là mục tiêu theo đuổi và đích đến của tôi.
Ở dương gian, tôi vẫn còn có rất nhiều bạn bè và đông đảo kẻ thù, cho nên nếu chưa thể hoàn thành tâm nguyện của chính mình thì làm sao tôi có thể ngây ngốc ở lại đây được?
Vừa nghĩ tới đây, cả người đã giật mình một cái, sau đó lập tức lấy lại tinh thần.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Thư đang đi ở bên cạnh tôi lại đột nhiên nhỏ giọng hỏi tôi một câu: "Sao thế? Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây?"
Tôi cười ngượng: "Có chút thôi, nhưng hiện tại thì chưa đặc biệt muốn…”
Sau đó, tôi lại liếc nhìn về phía Thượng Quan Thư, mà Thượng Quan Thư cũng nhìn về phía tôi, trong ánh mắt đó tràn đầy sự dịu dàng, thậm chí còn mỉm cười nhưng không nói gì.
Sau đó, chúng tôi đã rời khỏi phòng riêng, bảy tám nhân viên nữ ở xung quanh vừa thấy chúng tôi được chủ tịch ngân hàng đón tiếp như vậy thì đều mắt to trừng mắt nhỏ, nghị luận sôi nổi.
"Nhìn kìa, chủ tịch và phó chủ tịch ngân hàng lại đích thân chiêu đãi khách hàng!"
"Đúng vậy! Không phải chủ tịch chỉ tiếp đón các khách hàng ở trên tầng thứ mười bảy thôi sao?"
“Ai biết được? Người này rất có thể là một khách hàng lớn đấy!”
“Người này đâu còn là khách hàng lớn nữa! Về sau đây chính là người giàu nhất trong âm phủ của chúng ta. Vừa rồi tôi nghe Tiểu Mỹ nói, vị khách hàng này gọi là Đinh Vĩ gì đó. Tài sản của anh ta nhiều gấp mấy lần vị Vương Đức Phát kia..."
"…. không thể nào?"
"Ôi trời, vậy mà còn có người có nhiều tiền hơn cả vị đại thiện nhân Vương Đức Phát kia sao? Hơn nữa còn trẻ như vậy?"
"Tôi, tôi lạc lối rồi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1311.html.]
"Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy, cảm thấy anh ấy rất đẹp trai... "
"..."
Những lời nói này cũng nhỏ dần đi, một lúc sau chúng tôi bước vào trong thang máy.
Trong thang máy, vị chủ tịch và phó chủ tịch ngân đã hỏi han ân cần với chúng tôi, còn nói Ngân hàng Thiên Địa của bọn họ là ngân hàng lớn nhất trong âm phủ và là ngân hàng chính trực tiếp câu thông với dương gian, cho nên tiền của tôi được cất giữ ở bên trong đây là an toàn nhất, còn nói với giá trị công đức này của tôi thì ít nhất có thể có được 800 năm quỷ thọ.
Ngoài ra, nếu sau này có sản phẩm tài chính và dự án đầu tư nào tốt, bọn họ sẽ báo cho tôi biết sớm nhất có thể, vân vân...
Tôi chỉ “ừ ờ” cho có lệ và gần như không coi trọng chuyện này là bao, cho dù anh có cho tôi 800 năm quỷ thọ thì tôi cũng không muốn ở lại nơi này.
Còn sống vẫn tốt hơn, cho dù chỉ có thể sống được mấy chục năm ngắn ngủi thì tôi cũng nguyện ý được giẫm đạp trên mặt đất.
Tôi không muốn sống một cuộc sống chỉ có thể lung lay bồng bềnh như này, ăn thì ăn không được, chỉ có thể hít hương qua ngày.
Một lúc sau, chúng tôi đã đến tầng một, nhưng vừa đi đến tầng một thì nhân viên an ninh ở đây đã xông ra bên ngoài và lập tức dọn ra một con đường ở ngay phía trước.
Chủ tịch và Tiểu Mỹ dẫn đường hộ tống tôi và Thượng Quan Thư ra khỏi ngân hàng.
Lý Đại Hành cũng đi theo phía sau, nhưng lúc này anh ta lại không nói được lời nào.
Tầng một vốn có rất nhiều quỷ hồn đang xếp hàng, sau khi thấy chúng tôi được một nhóm an ninh hộ tống ra ngoài như vậy thì đều bắt đầu sôi nổi suy đoán.
"Chết tiệt! Cái quái gì vậy, cũng chỉ là đi thang máy VIP xuống thôi mà? Có gì đặc biệt chứ?"
“Đúng vậy, lúc ông đây còn ở trên đó cũng chưa bao giờ phải đi xếp hàng, do sau khi c.h.ế.t rồi thì không mang đủ tiền, nếu không tôi sẽ lên đó mở tài khoản.”
“Đừng nhìn nữa, tên nhóc con này nhất định là một triệu phú!”
"Haha, nhà tôi có mỏ than, đợi lát nữa tôi mở tài khoản xong, ngay cả chủ tịch cũng phải chạy tới đây quỳ l.i.ế.m cho tôi.”
“Đúng vậy, công ty nhà tôi đã được đưa ra thị trường, cho nên giá trị bản thân chắc chắn là mấy chục tỷ, đến lúc đó ngân hàng sẽ phải đến chỗ chúng ta vay tiền …”
“…”
Hiện trường tràn đầy đủ loại bàn tán, muốn nói cái gì là có cái đó.
Còn chúng tôi thì chỉ đem những lời này làm gió thoảng mây bay, hơn nữa bản thân tôi cũng không muốn ở lại đây quá lâu, chỉ muốn đến Quỷ Môn quan sớm một chút và đi lên đường Hoàng Tuyền càng sớm càng tốt.