Minh Hôn - 1348
Cập nhật lúc: 2024-08-26 18:13:12
Lượt xem: 9
Đám quỷ hồn này cũng thật lợi hại, thậm chí còn có khả năng mê loạn tâm trí của người khác. Ngay cả tôi còn như thế, hai người Vương Hải và Chu Kiệt sao có thể chịu đựng nổi?
Nghĩ đến đây, tôi chợt mở mắt. Thấy Chu Kiệt và Vương Hải đang đứng cạnh tôi lại nhìn đến thần hồn điên đảo, hai tròng mắt trừng đến căng tròn, nhìn chằm chằm vào hai cô gái kia.
Sau đó, Chu Kiệt và Vương Hải đều đồng thanh nói: "Thật đẹp."
Kết quả là vừa dứt lời, hai người đã lập tức đi về phía hai con yêu nữ kia.
Thấy vậy, tôi đột nhiên túm chặt lấy Chu Kiệt. Còn Thượng Quan Thư ở bên cạnh cũng nắm lấy vai của Vương Hải.
“Tiểu Chu, anh Vương, hai người tỉnh lại đi!”
Nói xong, tôi véo mạnh vào người của hai người đó một cái. Sau khi bị tôi véo đau như thế, hai người họ bỗng nhiên bừng tỉnh như thể bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy.
Sau đó bọn họ lại lần nữa nhìn về phía hai con yêu nữ đang đứng ở cửa kia rồi giật mình một cái, Vương Hải càng tỏ ra kinh ngạc mà nói: “Mẹ nó, thật đúng là tai họa mà. Một kẻ tứ đại giai không như tôi còn thiếu chút nữa là bị mê hoặc rồi. Đi nhanh một chút, chúng ta đi mau!”
Chu Kiệt càng tỏ ra kinh ngạc hơn, nhưng vẫn nhịn không được mà mắng một câu đối với hai yêu nữ kia, nói: “Mẹ nó đúng là không biết xấu hổ, muốn mê hoặc ông đây sao, kiếp sau đi!”
Chu Kiệt vừa dứt lời, trong lòng của hai yêu nữ quyến rũ kia cũng biết là mình đã mê hoặc thật bại, nụ cười quyến rũ ở trên gương mặt cũng biến mất.
Ngay sau đó, toàn thân tỏa ra từng tia khói đen, sau đó chỉ nhìn thấy hai bà già với khuôn mặt khô héo đang đứng ở trước cửa.
Hai nữ quỷ già này trợn mắt tức giận nhìn về phía chúng tôi, cũng không mở miệng mà chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thế. Nhưng ở sâu trong đôi mắt ấy lại chứa đầy sự oán độc.
Đặc biệt là khi nhìn về phía tôi và Thượng Quan Thư, ánh mắt ấy lại càng thêm cay độc. Hiển nhiên bọn họ đều cho rằng là do tôi và Thượng Quan Thư phá hoại, cho nên mới khiến thế thân mà bọn họ nhắm trúng trốn mất.
Còn bản thân tôi chỉ nhìn về phía hai nữ quỷ già này, cũng không nói nhảm bất cứ thứ gì. Bởi vì ở trong thôn Dã Quỷ này, mỗi một con quỷ đều sẽ dùng rất nhiều phương pháp khác nhau để mê hoặc những quỷ hồn đi ngang qua, cho nên lúc này có mở miệng mắng bọn chúng thì cũng vô dụng, lựa chọn đúng đắn nhất chính là nhanh chóng đi qua nơi này.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với mọi người: “Con đường của thôn Dã Quỷ này còn rất dài, chúng ta đi nhanh đi!”
Trong lòng của Vương Hải và Chu Kiệt đều cảm thấy sợ hãi, có chút nghĩ mà sợ. Chính vì thế mà bọn họ cũng không muốn trì hoãn ở đây quá lâu, cho nên vừa nghe tôi nói như vậy thì đã liên tục gật đầu.
Sau đó bốn người chúng tôi lại lần nữa đi về phía trước, đây là đường lớn, cho nên ở trên đường có rất nhiều thứ, đủ loại kiểu dáng để hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1348.html.]
Chỉ cần chúng tôi tiến tới và bắt chuyện với bọn họ thì rất có thể chính bản thân sẽ rơi vào bẫy, cho nên chúng tôi dứt khoát cúi đầu xuống.
Không nhìn xem ở bên cạnh có thứ gì, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi bộ khoảng một giờ, chúng tôi có cảm giác như mình đã đi bộ trên con phố này rất lâu và rất rất lâu, dường như thôn Dã Quỷ này không có điểm cuối vậy, nhưng chúng tôi cũng không dám dừng lại, chỉ có thể tiến về phía trước.
Nhưng ngay vào lúc này, ở phía trước lại đột nhiên thổi tới một cơn gió.
Một làn gió ấm áp, ngay khi cơn gió này vừa mới xuất hiện thì bản thân tôi có một loại cảm giác sảng khoái toàn thân.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên mà nhìn về phía trước, nhưng kết quả là ngay vừa lúc bản thân vừa mới ngẩng đầu lên thì thân thể lại đột nhiên cứng lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy đôi đồng tử của tôi chợt giãn ra, trong đầu như có từng trận tiếng chuông vang lên.
Sau đó, tất cả các tiếng ồn ào ở trên toàn bộ con phố ngay lập tức biến mất, dường như ngay cả dòng người ở trên đường phố cũng trong khoảng khắc này mà bốc hơi.
Trong chớp mắt, tôi đã đứng một mình một người trên toàn bộ con đường của thôn Dã Quỷ. Tuy nhiên lại ngay vào lúc này, chính mình lại giống như đã bị tẩy não.
Đầu óc tôi trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ cảm thấy bản thân giống như dại ra và đã quên hết thảy mọi thứ mà mình có.
Cứ như vậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đầu bên kia của con phố vắng.
Mãi đến một lúc sau, trời đất quay tròn, xung quanh đột nhiên trở nên méo mó.
Toàn thân tôi cứ quay cuồng trong thế giới vặn vẹo này, mà bản thân cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Tôi dường như đã tỉnh táo lại, từ từ mở mắt ra.
Nhưng ngay lúc tôi mở mắt ra thì lại có cảm giác ở trên đỉnh đầu của mình truyền đến một loại ánh nhìn xuyên thấu rất chói mắt.
Tôi vô thức dùng tay của mình che nó lại, nheo mắt, tự mình lẩm bẩm: “Mặt trời to quá…”
Nói xong, tôi bỏ tay xuống và lại nhìn xung quanh lần nữa. Sau đó tôi phát hiện nơi này là thị trấn Thanh Thạch, còn bản thân của tôi lúc này đang đứng ở ngã tư của thị trấn.
Nhìn những con phố quen, hàng quán quen thuộc này khiến lòng tôi chỉ thấy trống trải.